Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1185: Chương 1185




Buổi sáng, Cung Vũ Ninh còn đang mơ mơ màng màng đã nghe thấy Cổ Duyệt bên cạnh trở dậy, cô cũng mở choàng mắt, nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, đã sau giờ, cô dụi mắt ngồi dậy.

“Vũ Ninh, cậu ngủ thêm một lúc nữa đi, hãn còn sớm lắm.” Cổ Duyệt thì sợ lỡ thời gian ngăn em trai mình lại, vì thế cô dậy sớm hơn.

“Không sao, chúng ta tới sân bay sớm một chút!” Cung Vũ Ninh cũng có suy nghĩ tương tự, không muốn làm lỡ việc của cô.

Hai người nhanh chóng mặc đồ rồi đi về phía sân bay, tìm một nhà hàng trong sân bay để ăn sáng, đợi chuyến bay của Cổ Hạo hạ cánh.

Bảy rưỡi, trên con đường đậu xe bên ngoài sân bay, một vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe, kéo cửa ghế sau ra.

Cửa xe mở ra, Hạ Lăng Sơ từ ghế sau nho nhã bước xuống. Anh mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, bao bọc lấy thân hình quyến rũ của mình, anh đi trong sự hộ tống của bốn vệ sĩ giữa những hành khách chuẩn bị lên máy bay, dáng người ung dung tự tại, bước chân vững vàng, mạnh mẽ.

Hạ Lăng Sơ cũng tới sân bay, tin tức Cổ Duyệt có thể điều tra ra, đương nhiên anh cũng có thể dễ dàng tra ra được, anh cũng đến để chặn chuyến bay của Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo lần này.

Đặc biệt là anh biết, lần này Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo cùng xuất hiện ở đây, anh sẽ không thể để cậu ta dẫn Cổ Hạo tới trước mặt dì anh.

Còn hơn nửa tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, Hạ Lăng Sơ bước vào một tiệm cà phê chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lặng lẽ đợi máy bay hạ cánh.

Anh không hề biết rằng, tiệm trà bên cạnh, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt cũng đang ngồi đợi.

Cổ Duyệt thi thoảng lại nhìn thời gian, chỉ sợ bỏ lỡ.

“Đừng lo lắng, sẽ có thông báo sân bay, không lỡ được đâu.” Cung Vũ Ninh vỗ vai cô an ủi.

Cổ Duyệt gật đầu,một tay chống má, mái tóc ngắn ngang tai tôn lên gương mặt trái xoan trắng ngần tinh tế, khiến cô trông càng xinh đẹp, trẻ trung.

Cung Vũ Ninh có phần áy náy vì cô từng đồng ý với Cổ Hạo sẽ không nói cho Cổ Duyệt biết việc cậu ta suýt chút nữa bị Hạ Lăng Sơ đánh, vì thế bây giờ cô vẫn giấu tin tức này, thấy Cổ Duyệt lo lắng cho Cổ Hạo như vậy, cô cảm thấy có lỗi với cô ấy.

Thời gian chậm chạp tiến tới bảy giờ hai mươi phút, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt đứng dậy bước ra cửa ra máy bay, hai bóng người nhỏ nhắn mảnh mai đều lấn lên phía trước, bị đám đông che khuất, ở chỗ cây cột bên cạnh, Hạ Lăng Sợ cao lớn đứng dựa cột, vệ sĩ của anh lần lượt tản ra các cửa ra để trông chừng.

Người đón máy bay không ít, tất cả đều rướn cổ chờ đợi, nét mặt mong ngóng bạn bè người thân sắp đón.

Cuối cùng đã có hành khách lục đục đẩy hành lý bước ra, sau khi có mười mấy người đi ra, một đôi nam thanh niên dung mạo tuấn tú đẩy xe hành lý, sánh bước bước ra, chính là Cổ Hạo và Thượng Quan Thần Húc. Cổ Hạo cao một mét tám, còn Thượng Quan Thần Húc rất mạnh mẽ nam tính, cao hơn cậu ta một chút, kiểu tóc cũng rất gọn gàng cá tính, tuổi tác lớn hơn Cổ Hạo hai tuổi.

Hai người này, thông qua khí chất và ánh mắt có thể dễ dàng phân biệt được, một người là người bảo vệ và một người là người được bảo vệ.

Cổ Hạo lần này đã đồng ý cùng với Thượng Quan Thần Húc tới nước của anh ta nên đã lấy hết dũng khí để tới đây, có điều cậu không ngờ rằng khi mình vừa bước ra liền nhìn thấy trong nhóm người đi đón có hai gương mặt và bóng người quen thuộc.

Chị cậu và Cung Vũ Ninh, sắc mặt cậu ta lập tức kinh ngạc, đồng thời ánh mắt cũng trở nên lo lắng và hoảng hốt.

“Sao vậy?” Thượng Quan Thần Húc bên cạnh cảm nhận được sự lo lắng của Cổ Hạo.

“Cổ Hạo, em lại đây cho chị!” Cổ Duyệt gọi thẳng tên, mặc dù là sinh đôi long phụng nhưng uy nghiêm làm chị của cô thì vẫn luôn tồn tại.

“Chị, sao chị lại tới đây/” Cổ Hạo bước tới trước mặt cô, lúng túng nhìn cô.

“Thời gian qua, em giống như người mất tích, em nói mọi người có lo lắng không hả? Ba mẹ sắp tức phát điên rồi, mau ra đây.”

“Chào chị!” Lúc này Thượng Quan Thần Húc cũng mỉm cười chào Cổ Duyệt.

Cổ Duyệt nghe tiếng chị, liền trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi ít tuổi hơn anh đấy!”

“Xét về vai vế em nên gọi chị là chị.” Thượng Quan Thần Húc cười hở răng, rất nam tính khiến các cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh đều bị hút hồn.

“Cổ Hạo, ra đây mau!” Cung Vũ Ninh lên tiếng.

Chỗ cây cột phía xa, Hạ Lăng Sơ vẫn đang nhìn cửa ra, đương nhiên cũng nhìn thấy em họ và Cổ Hạo, chỉ là khi thấy họ nói chuyện với ai đó qua lan can, anh liền đưa mắt nhìn qua.

Nhìn xong anh lập tức vô cùng kinh ngạc, chỉ với bóng lưng thôi anh cũng nhận ra ngay đó là Cung Vũ Ninh, anh thực sự không ngờ không chỉ có mình anh tới đón người.

Hạ Lăng Sơ lập tức bước về phía Cung Vũ Ninh.

Cung Vũ Ninh và Sở Duyệt cũng chuẩn bị rời đi, lúc này chân Cung Vũ Ninh vấp phái vali của một hành khách, người cô loạng choạng lùi lại, sắp sửa ngã.

Đúng lúc đó, một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô giúp cô đứng vững.

Cung Vũ Ninh thấy có người ôm mình một cách thân mật như vậy đương nhiên sẽ kháng cự theo bản năng, cho tới khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông này.

Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm quen thuộc đầy lo lắng cua ranh, sự kinh hãi của cô càng tăng lên.

Trời ơi, sao lại trùng hợp vậy chứ? Sao Hạ Lăng Sơ cũng có mặt ở đây?

“Không sao chứ?” Hạ Lăng Sơ trầm giọng hỏi.

Cổ Duyệt bên cạnh quay người lại thì thấy Cung Vũ Ninh bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, cô giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn tướng mạo của người đàn ông đó, sau đó sững người.

Đây không phải bạn trai của Cung Vũ Ninh sao?

Lúc này Thượng Quan Thần Húc và Cổ Hạo cũng nhìn lại, khi thấy Hạ Lăng Sơ, cả hai đều không khỏi giật mình hoảng hốt.

“Em không sao.” Cung Vũ Ninh vội vàng đứng thẳng dậy, nhìn Cổ Duyệt bên cạnh, rồi lại nhìn hai người đang đi từ lan can về bên này, cô thầm khổ não, cảnh tượng tối qua nguyện cầu đừng xuất hiện bây giờ đã trở thành hiện thực.

Bây giờ phải làm sao đây?

“Anh!” Thượng Quan Thần Húc chào gượng gạo.

“Hạ tiên sinh.” Cổ Hạo sợ hãi không dám nhìn anh.

Cổ Duyệt ở bên cạnh tròn mắt kinh ngạc, bạn trai của em trai cô gọi bạn trai của Cung Vũ Ninh là anh.

Cung Vũ Ninh thấy mọi chuyện đã bị phơi bày liền bước tới bên cạnh Sở Duyệt giải thích: “Vị này là em họ của Hạ Lăng Sơ.”

Hạ Lăng Sơ nheo mắt nhìn Thượng Quan Thần Húc: “Em còn biết về nước sao?”

“Đây là nước em, tại sao em không thể về.” Thượng Quan Thần Húc trả lời với giọng điệu gay gắt.

Cổ Duyệt giơ tay kéo cánh tay Cổ Hạo: “Cổ Hạo, đi về với chị.”

“Chị, em...” Ánh mắt Cổ Hạo thoáng chút không tình nguyện.

Cung Vũ Ninh nhìn Thượng Quan Thần Húc, lại nhìn Hạ Lăng Sơ, cảm giác không khí vô cùng căng thẳng.

“Cổ tiểu thư, tôi hi vọng cô có thể cho Cổ Hạo một chút thời gian.” Thượng Quan Thần húc nài nỉ giúp Cổ Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.