Bốn giờ đồng hồ đối với Cung Muội Muội vô cùng gian nan, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, xung quanh là ánh mắt soi mói của mọi người, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Nhậm San San ở trong phòng làm việc cũng vô cùng lo lắng, cô ta không ngờ lại gây ra chuyện lớn tới vậy, cô cứ tưởng rằng lấy đi một trang giấy không có ảnh hưởng gì, nào ngờ bây giờ cả bộ ngoại giao đều trở thành trò cười.
Cô cắn ngón tay, nheo mắt, việc này nhất định phải đổ toàn bộ lên đầu Cung Muội Muội, để cô ta chịu trách nhiệm về lỗi lầm này, cùng lắm thì để cô ta từ chức ở bộ ngoại giao, sau việc này cô ta cũng không có tư cách ở lại bộ ngoại giao nữa.
Nghĩ vậy Nhậm San San liền tới nói chuyện với cấp trên đuổi việc Cung Muội Muội để xoa dịu cơn giận của bộ ngoại giao. Ở bên chủ tịch cũng đang rất giận dữ, nếu như không giải quyết sẽ rất khó xử.
Nhậm San San nhìn thấy Cung Muội Muội đi qua cửa, liền quát lên: “Cung Muội Muội, cô vào đây.”
Cung Muội Muội bước vào phòng làm việc của cô ta, sắc mặt tái nhợt, hai mắt buồn bã.
“Bây giờ cô biết cô gây ra phiền phức thế nào rồi chứ? Cô còn mặt mũi nào ở bộ ngoại giao nữa? Lát nữa tôi sẽ đi gặp cấp trên bàn về việc nghỉ việc của cô.”
Cung Muội Muội lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Tại sao tôi phải nghỉ việc?”
“Tại sao? Cô phạm phải sai lầm thế này tưởng rằng bộ ngoại giao có thể chấp nhận cô sao? Tôi nói rồi, cho dù cô có gọi anh cô ra mặt thì việc này cũng không thể giải quyết được.”
“Đây là việc của tôi, tại sao tôi phải gọi anh tôi tới giải quyết? Đâu có liên quan gì tới anh tôi, hơn nữa tôi cũng không để bất cứ người nhà họ Cung nào giúp tôi ra mặt, lỗi gì tôi cũng một mình gánh vác.” Cung Muội Muội lớn tiếng phản bác.
Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh, những điều các nữ đồng nghiệp kia nói vô cùng khó nghe, nào là vào bằng cửa sau, cô không hề có năng lực, cô không muốn bị oan uổng một cách không rõ ràng như vậy.
“Gớm chưa! Vẫn có khí phách gớm, vậy cô nói xem việc này cô phải làm sao?” Nhậm San San cười nhạt hỏi.
Cung Muội Muội chớp mắt, cô nghĩ tới việc trước khi Dạ Lương Thành tới cô nhất định không được bộc lộ bất cứ điều gì, cô đành cúi đầu nói: “Tôi đồng ý chấp nhận xử phạt.”
“Hình phạt đối với cô là rời khỏi bộ ngoại giao, nơi này không có chỗ cho cô dung thân, bây giờ cô có thể đi rồi đấy.”
“Tôi không đi!”
“Tại sao cô còn không đi?”
“Muốn đuổi việc tôi cũng được, nhưng tôi nghĩ việc này cần có cấp trên đồng ý, không phải cô nói là xong.” Cung Muội Muội nói xong liền quay người bỏ đi.
Nhậm San San tức muốn chết, con bé này đúng là một kẻ cứng đầu, cô có gây khó dễ thế nào đi nữa cũng cứ như không có việc gì xảy ra vậy.
Lúc này Nhậm San San nhận được một cuộc điện thoại, cô vội vàng nghiêm túc nhận điện thoại: “Chủ tịch, xin ngài cứ nói.”
“Trợ lý mà hôm qua cô giới thiệu, bảo cô ta chiều nay tới chỗ tôi một chuyến, việc này các cô nhất định phải giải thích và đưa phương án xử lý cho tôi.”
“Xin lỗi chủ tịch, tôi thực sự không biết cô ta lại phạm phải sai lầm như vậy, tôi sẽ lập tức báo với cấp trên xem xử lý vụ việc này thế nào.” Nhậm San San nghiêm túc trả lời.
“Hừ!” Bên kia hừ mạnh một tiếng sau đó ngắt máy.
Nhậm San San hít một hơi thật sâu, bây giờ cô tuyệt đối phải để Cung Muội Muội gánh lấy trách nhiệm này, tuyệt đối không được lan sang người cô, việc này cô phải tách bạch rõ ràng.
Chiến cơ của Dạ Lương Thành mặc dù hai tiếng rưỡi đã bay qua bầu trời thành phố A, giống như một con chim ưng lớn bay lượn trên không sau đó đáp xuống sân bay quân sự ở thành phố lân cận, khi xuống máy bay anh lập tức lái xe chạy về phía bộ ngoại giao.
Bộ ngoại giao hiện giờ, Cung Muội Muội trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, có một số người khi đi tới trước cửa sổ chỗ cô, không quan tâm tới tâm trạng của cô mà nói ra những lời lẽ rất khó nghe, hơn nữa lại còn lớn tiếng nói, như thể sợ cô không nghe thấy.
Ngoài Lưu Diễm vẫn đang ở bên an ủi cô, không có ai hiểu cho cô cả.
Cung Muội Muội nét mặt sa sầm, có điều cô vô cùng bình tĩnh, mặc dù phải chịu áp lực rất lớn nhưng trong lòng cô vẫn có một người cho cô sức mạnh, an ủi cô, đó chính là Dạ Lương Thành.
Cô biết, anh đang tới rồi.
“Muội Muội, cùng lắm là bị cho thôi việc, sau này em đi tìm việc khác là được!” Lưu Diễm an ủi một câu.
“Em đâu có làm gì sai, tại sao phải nghỉ việc? Đây đâu phải lỗi tại em.” Cung Muội Muội từ đầu chí cuối vẫn kiên định mình không làm sai điều gì.
“Sao em phải cố chấp tới vậy! Làm việc ở đây ai mà không có lúc bị uất ức?” Lưu Diễm thở dài một tiếng.
Ngoài cửa bộ ngoại giao, một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội thắng phanh dừng lại khiến mọi nhân viên ra vào đại sảnh đều ngoảnh đầu nhìn.
Lúc này, cửa ở chỗ ghế lái mở ra, một bóng người cao lớn vạm vỡ nhảy xuống.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh liếc nhìn khắp lượt, chỉ thấy người đàn ông mặc quân phục màu xanh sẫm đó bước nhanh vào trong, từ quân hàm trên vai anh một số người lập tức nhân ra anh, tất cả đều trầm trồ, trời ơi, Dạ Lương Thành?
Người đàn ông được mệnh danh là chiến thần sao đột nhiên lại xuất hiện ở đại sảnh của bộ ngoại giao.
Đôi giày da sáng bóng của anh bước trên nền nhà sáng choang, phản chiếu gương mặt lạnh lùng, dáng người hiên ngang, khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người không còn dũng khí để nhìn anh.
Chỉ có điều mọi người bắt đầu tò mò, sao Dạ Lương Thành lại xuất hiện ở đây? Anh là thủ trưởng số một quân khu lẽ nào không nên ở lại trong quân đội sao?
Cung Muội Muội đang ngồi tại bàn làm việc của mình, sắc mặt sa sầm, bần thần, đột nhiên cô nghe thấy ở hành lang trước mắt hình như có tiếng ồn ào, ánh mắt cô lộ vẻ vui mừng, cô lập tức ngẩng đầu lên, đứng bật dậy, sau dó cô nhìn thấy người đàn ông đang bước vào trên hành lang.
Khí thế mạnh mẽ bẩm sinh, không ai có thể có được ngoại trừ anh.
Nhậm San San nghe động tĩnh bên ngoài, cô không khỏi kinh ngạc, lẽ nào cấp trên cử người tới? Cô không dám chậm trễ, bước vội ra khỏi phòng làm việc sau đó sững người đứng đó.
Dạ Lương Thành? Trời ơi, sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào là Cung Muội Muội gọi anh tới?
Nhậm San San trong lòng không khỏi chột dạ, cô hoảng rồi, thực sự hoảng sợ.
Dạ Lương Thành là ai? Anh nắm quyền hành trong tay, thủ trưởng số một quân khu địa vị cao quý, anh tới đây cả bộ ngoại giao không được tiếp đón sơ suất.
Chỉ có điều tại sao anh lại tới đây? Nhậm San San gương mặt căng thẳng, cô thậm chí còn hơi run rẩy.
Ánh mắt Cung Muội Muội ánh lên vui mừng, tâm trạng cô lập tức thả lòng, Dạ Lương Thành tới rồi, cuối cùng cô đã không phải thấp thỏm lo lắng nữa.
Lúc này anh giống như một cây cổ thụ cao lớn, cho cô chỗ dựa và bảo vệ cô.
“Lương Thành? Sao anh tới đây?” Nhậm San San lập tức mỉm cười bước tới.
Ánh mắt Dạ Lương Thành sâu thẳm sắc bén lướt qua cô: “Tôi đến có công chuyện.”
“Công chuyện gì vậy?” Nhậm San San thăm dò.
Ánh mắt Dạ Lương Thành nhìn cô chằm chằm: “Đương nhiên là việc quan trọng.”
Nói xong, ánh mắt Dạ Lương Thành lập tức nhìn sang Cung Muội Muội, dịu dàng và ấm áp, nếu như không phải vì thân phận, anh muốn lập tức ôm cô vào lòng.