Cung Muội Muội và Dạ Lương Thành đưa mắt nhìn nhau, cô tưởng rằng anh sẽ nói gì đó với mình nhưng Dạ Lương Thành chỉ nhìn cô một cái sau đó đi về phía phòng làm việc của lãnh đạo, tâm trạng của Cung Muội Muội có phần căng thẳng.
Bóng anh biến mất khỏi văn phòng làm việc, cả văn phòng lập tức ồn ào như chợ vỡ.
“Trời ơi, Dạ Lương Thành đó! Anh ta tới đây làm gì?”
“Chắc chắn là có việc quan trọng rồi, không ngờ anh ấy còn đẹp trai, cao lớn hơn cả trên ti vi.”
“Cũng không biết anh ấy có bạn gái chính thức chưa, anh ấy sắp hai mười tám tuổi rồi.”
“Cô muốn làm bạn gái của anh ấy sao? Nằm mơ đi, bộ trưởng Nhậm còn ở đó kìa.”
Nói tới việc này mọi người đều nhìn về phía Nhậm San San vẫn còn đang đứng ở cửa phòng làm việc, vẻ mặt thẫn thờ, chỉ thấy ánh mắt cô đang nhìn về phía Dạ Lương Thành mất hút dần, không biết đang nghĩ gì.
Cung Muội Muội nghe thấy lời bàn tán của các nữ nhân viên, cô khẽ thở dài, vừa ngồi xuống, Nhậm San San liền bước vào phòng làm việc của cô, đóng cửa phòng lại, ánh mắt nhìn cô chằm chặp: “Có phải cô gọi anh ấy tới không? Rốt cuộc cô định làm gì?”
Cung Muội Muội ngẩng đầu nhìn cô ta: “Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc thôi.”
“Chân tướng?” Nhậm San San cắn môi, nét mặt vô cùng khó coi: “Còn có chân tướng gì nữa?”
“Dù sao tôi cầm tài liệu, từ đầu chí cuối không hề bỏ sót trang nào.” Cung Muội Muội nghiến răng nhìn cô ta.
“Cô nói như vậy ý là khi chủ tịch giao cho cô đã thiếu một trang? Cô muốn đổ lỗi cho chủ tịch? Cô đừng ngây thơ nữa, mau kết thúc việc này sớm đi thì hơn.” Nhậm San San giận dữ đùng đùng, tiếp tục điều tra cô ta là người sợ nhất.
“Bộ trưởng Nhậm, lẽ nào cô muốn để phòng phiên dịch chúng ta chịu tội danh này sao? Sau này ai còn tin tưởng chúng ta nữa? Vì thế tôi không vì bản thân mình thì cũng vì cả bộ phiên dịch.”
Nhậm San San không ngờ cô ta vẫn còn mặt mũi để nói những điều này, cô nghiến răng nói: “Cô... Dạ Lương Thành muốn làm gì?”
“Tôi không biết!” Cung Muội Muội lắc đầu.
Nhậm San San sắc mặt tái nhợt, cô có phần lảo đảo vịn vào khung cửa bước ra, Cung Muội Muội nhíu mày, tại sao cô ta lại nôn nóng chấm dứt chuyện này tới vậy? Lẽ nào cô ta không muốn gột sạch oan khuất cho phòng phiên dịch?
Cung Muội Muội cắn môi, bắt đầu nghĩ tới khoảng thời gian khi cô mang tài liệu đặt lên bàn và đi vào nhà vệ sinh, khi cô ở trong nhà vệ sinh, đợi Lưu Diễm trang điểm, chí ít cũng mất chừng mười phút, trong mười phút này đã có ai vào phòng làm việc của cô để rút đi một trang giấy?
Hiện nay cả phòng phiên dịch, người muốn hại cô, gây khó dễ cho cô chỉ có một mình Nhậm San San.
Cô tròn mắt kinh ngạc, lẽ nào là Nhậm San San?
Suy đoán này khiến Cung Muội Muội kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nếu như Dạ Lương Thành tiếp tục điều tra chắc chắn sẽ điều tra ra cô ta, chả trách vừa nãy cô ta tỏ ra lo lắng tới vậy.
Cung Muội Muội cắn môi, nếu như đúng là cô ta vậy thì cô ta thực sự quá độc địa, nếu như Dạ Lương Thành không ra mặt, lúc này cô đã trở thành đứng mũi chịu sào, bị người khác chửi rủa, nhạo báng.
Đã vậy, việc này hãy cứ giao cho Dạ Lương Thành đi xử lý.
Dạ Lương Thành ngồi trong phòng làm việc của tổng bộ trưởng ban phiên dịch, lúc này ánh mắt anh vô cùng thâm thúy phức tạp, anh nói thẳng mục đích mình tới đây là vì điều tra việc của Cung Muội Muội.
“Dạ thủ trưởng, anh chắc chắn trong vụ việc này có oan uổng?”
“Tôi tin cô ấy tuyệt đối không phạm phải sai lầm như vậy.” Dạ Lương Thành khẳng định.
“Anh quen biết với Cung Muội Muội?”
“Không cần biết tôi có quen biết với cô ấy hay không, việc này tôi nhất định phải điều tra, tôi hi vọng anh có thể cho tôi quyền hạn này, để tôi điều tra rõ ràng việc này.”
“Thông thường, những việc này bộ ngoại giao chúng tôi sẽ điều tra, nhưng nếu anh đã có ý điều tra vậy thì tôi đồng ý, dù sao thì có thể trả lại đãi ngộ công bằng cho bộ ngoại giao, tôi cũng rất vui lòng.”
“Được, cho tôi mượn tạm mấy người của anh.” Dạ Lương Thành gật đầu.
“Phòng họp bên cạnh giao cho anh để làm việc!”
“Cám ơn.”
Dạ Lương Thành đứng dậy, khi anh ngồi vào phòng làm việc liền có bốn nam viên chức bước vào, Dạ Lương Thành lập tức phân công rõ ràng nhiệm vụ cho họ làm. Đầu tiên là thông tin giám sát của cả văn phòng làm việc lớn này, sau đó là phải tìm ra trang tài liệu bị mất đi. Dạ Lương Thành hỏi về tình hình xử lý rác thải, thông thường buổi sáng có cô nhân viên làm vệ sinh tới dọn dẹp túi rác, vì thế trang tài liệu đó có thể đã bị xử lý.
Nhưng Dạ Lương Thành vẫn sắp xếp người đi điều tra phương hướng của rác thải.
Sau khi bố trí nhiệm vụ xong, Dạ Lương Thành cho người gọi Cung Muội Muội vào.
Cung Muội Muội đang ngồi đợi, nghe được gọi vào liền lập tức đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.
Sau lưng có không ít viên chức lên tiếng suy đoán, nghĩ thầm, Dạ Lương Thành tới đây lẽ nào để điều tra vụ việc này! Vậy thì Cung Muội Muội chết chắc rồi, người lợi hại như Dạ Lương Thành nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc cô ta gây ra.
Cung Muội Muội bước vội về phía phòng họp, cô khẽ gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói trầm thấp của Dạ Lương Thành: “Mời vào.”
Cung Muội Muội đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Dạ Lương Thành cũng đứng thẳng người dậy, Cung Muội Muội đóng cửa lại, bước tới bên anh, cô còn chưa kịp nói gì thì Dạ Lương Thành đã ôm chặt lấy cô, kéo đầu cô dựa sát vào ngực anh.
Cung Muội Muội tủi thân sống mũi cay sè, nước mắt rưng rưng, lần này cô đã phải chịu oan ức.
Dạ Lương Thành cúi đầu nhìn gương mặt thơ ngây của cô khẽ an ủi: “Đừng lo lắng, anh sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vâng! Em nghi ngờ một người!”
“Ai?”
“Nhậm San San, em nghi ngờ trang tài liệu em bị mất là do cô ta lấy đi.” Cung Muội Muội nói ra những ngờ vực của mình.
Dạ Lương Thành ngạc nhiên, kéo cô ra khỏi lòng mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em chắc chắn chứ?”
Nếu việc này đúng là do Nhậm San San làm, anh điều tra ra được thì vị trí của Nhậm San San chắc chắn không giữ được.
“Ở văn phòng, người có thù với em chỉ có một mình cô ta, mấy ngày trước cô ta cũng gây khó dễ cho em không ít.” Cung Muội Muội cắn môi oán thán.
“Cô ta đã đối xử với em ra sao?” Dạ Lương Thành thương cô hỏi.
“Bắt em mua cà phê, dịch một đống tài liệu, còn đòi hỏi tám thứ tiếng, thời gian lại gấp gáp, rõ ràng muốn gây khó dễ với em, lại còn lần này, em căn bản không có tư cách tham gia cuộc họp của cô ta nhưng cô ta nhất quyết kêu em đi. Tại cuộc họp lại chủ động giới thiệu em cho chủ tịch, còn khen ngợi em nữa, nghĩ thôi cũng đã thấy có vấn đề.” Cung Muội Muội thở dài nói, là cô còn quá trẻ tuổi, không nhìn thấu cạm bẫy này.
Dạ Lương Thành nheo mắt, cách làm của Nhậm San San cũng thật quá đáng, cho dù anh vẫn còn nể tình cô ta nhưng nếu sai lầm lần này do cô ta gây ra song lại đổ cho Cung Muội Muội gánh chịu vậy thì anh tuyệt đối không cho phép.
Dạ Lương Thành cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Em ngồi ở đây nghỉ một lát, anh vào phòng theo dõi an ninh kiểm tra, đừng đi lại lung tung.”