Động tác khẽ khàng của Quý An Ninh đã kinh động đến anh, hàng mi dày rậm của Cung Vũ Trạch khẽ vén mở, đôi con ngươi trong suốt mê người nhìn chằm chằm cô, và ánh mắt hoảng hốt của Quý An Ninh chạm vào ánh mắt của anh như thế đấy.
Quý An Ninh rút ngay đùi của mình về, khuôn mặt của cô khẽ ửng đỏ, xấu hổ quá.
Khóe môi Cung Vũ Trạch cong lên: “Anh không ngại khi em gác lên đâu.”
Giây tiếp theo, anh siết chặt cánh tay đang đặt trên eo cô, cơ thể của cô và anh sít lại gần nhau.
Quý An Ninh trừng to hai mắt, cô nuốt nước bọt, Cung Vũ Trạch nhìn dáng vẻ kinh ngạc nhưng rất đáng yêu của cô, anh cúi đầu xuống hôn lên cánh môi đỏ kia: “Được rồi, dậy thôi!”
Nói xong, anh buông tay ra, Quý An Ninh xấu hổ che mặt lại, cô ngồi dậy khỏi cánh tay của anh, cô lại nghĩ về tư thế ôm nhau ngủ của họ vào tối hôm qua, cô lắp bắp hỏi: “Tối qua anh ngủ lúc mấy giờ vậy?”
“Sao vậy?” Cung Vũ Trạch ngồi dậy, chiếc áo choàng tắm màu trắng hơi rộng, để lộ ra vùng lồng ngực săn chắc.
“Chúng ta...” Quý An Ninh đỏ mặt, lên tiếng khó khăn.
Cung Vũ Trạch hiểu được cô muốn hỏi gì, anh mỉm cười: “Không hề xảy ra chuyện như trong tưởng tượng của em, anh cũng không phải là người như vậy đâu.”
Quý An Ninh thở phào, cô cũng không phải là người như thế đâu!
“Vậy thì tốt!”
“Thế nào là vậy thì tốt? Em trở thành người của anh, đó là chuyện sớm muộn thôi.” Cung Vũ Trạch nói rất tự tin.
Quý An Ninh vừa bước xuống giường, suýt chút nữa đã ngã nhào, cô vội vàng bám vào mép giường, không dám nhìn anh, nhưng cũng không thể phản bác lại lời của anh, vì do anh nói hình như cũng có lý.
Bởi vì cô cũng định sẽ gả cho anh, rất nhiên sau này mọi thứ cũng sẽ xảy ra thôi.
Nhưng trước mắt, cô vẫn không thể không lúng túng và xẩu hổ, xảy ra chuyện gì đó với anh được.
Hai người chỉ đành thay lại quần áo đã mặc vào hôm qua rồi xuống lầu, trợ lý của Cung Vũ Trạch đã mang xăng đến và đổ đầy xăng vào xe của Cung Vũ Trạch, ba người trở về khu vực thành phố.
Trên đường về lại thành phố, Cung Vũ Trạch nghĩ đến điều gì đó, anh xoay đầu hỏi Quý An Ninh: “Chuyện của anh cả em là sao?”
“Anh cả em thế nào?” Quý An Ninh hỏi ngược lại, anh cả hình như không đắc tội anh ấy nhỉ!
“Năm nay anh ấy sắp 30 rồi! Sao vẫn chưa tìm bạn gái hoặc kết hôn nhỉ?” Cung Vũ Trạch hỏi ra vấn đề mà anh muốn giải quyết vào hôm qua.
Quý An Ninh bật cười: “Sao vậy? Anh quan tâm điều này làm gì?”
“Tất nhiên là anh lo lắng rồi, dù sao em và anh ta không hề có quan hệ máu mủ gì mà lại ở chung với nhau, trong lòng anh thấy không yên tâm.”
Quý An Ninh trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có nghĩ lung tung, anh cả em là chính nhân quân tử, và tình cảm anh ấy dành cho em là sự chăm nom và thương yêu dành cho em gái, anh nghĩ đi đâu vậy hả?”
“Vậy em nói xem sao anh ta không quen bạn gái nhỉ?”
“Là bởi vì công việc của anh ấy rất bận, bận đến mức không có thời gian tìm bạn gái.” Lý do này của Quý An Ninh, ngay cả chính bản thân cô cũng không tin, nói thế nào cũng vẫn phải có thời gian tìm bạn gái chứ nhỉ!
Tất nhiên Cung Vũ Trạch cũng không tin, anh khẽ hừ: “Anh không tin đâu, hay là anh cả em không thích phụ nữ?”
Quý An Ninh đỏ mặt vì câu nỏi của anh: “Anh đừng nghĩ lung tung! Anh em là người đàn ông bình thường, chắc anh ấy vẫn chưa gặp được kiểu phụ nữ mà mình thích thôi.”
Cung Vũ Trạch bật cười: “Vậy anh ta thích kiểu nào? Để anh giới thiệu cho anh ta.”
Hai mắt Quý An Ninh sáng rực: “Thật ư? Bên cạnh anh có cô gái nào xuất sắc không? Vậy thì giới thiệu cho anh trai em đi!”
“Còn phải xem anh ta thích kiểu phụ nữ nào nữa.”
“Em... em thật sự không biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào nữa.” Quý An Ninh cắn môi, ba năm rồi, cô không thể hiểu được Quý Thiên Tứ, bởi vì nhiều lúc anh ấy đều ở công ty, sau khi ông ngoại mất đi, anh ấy mới dọn về sống chung với cô.
Cô chỉ biết anh ấy rất dễ gần, biết chăm sóc người khác, tính tình tốt, kiên nhẫn, biết thương yêu người khác. Nhưng anh thích kiểu phụ nữ nào, cô thật sự không biết được.
Cung Vũ Trạch nheo mắt, anh sẽ không từ bỏ chuyên này đâu, anh nhất định phải tìm một người phụ nữ cho Quý Thiên Tứ, ít ra phải chinh phục trái tim của anh ta trước rồi hẳn tính.
Nhưng Quý Thiên Tứ cũng là ông chủ một công ty, tuy thân giá không bằng anh, nhưng chi nhánh của Tập đoàn Quý Thị phân bố khắp toàn cầu, có thể thấy thực lực không hề nhỏ, Tập đoàn Quý Thị cũng là một doanh nghiệp cỡ lớn.
Quý An Ninh vẫn nói một câu với Cung Vũ Trạch: “Anh đừng có giới thiệu lộ liễu nhé, em tin anh trai em không thích người khác giới thiệu đối tượng cho anh ấy đâu, anh ấy chắc cũng sẽ thấy phản cảm.”
“Vì sao?”
“Trực giác của em!”
Cung Vũ Trạch chỉ đành nghe lời của cô, chuyện này quả thật không thể làm công khai, kiểu người như Quý Thiên Tứ, rất xem thường mai mối xem mặt.
Đưa Quý An Ninh đến trước cửa tòa nhà Tập đoàn Quý Thị rồi Cung Vũ Trạch mới dẫn Diệp Sâm về tập đoàn Cung Thị. Quý An Ninh trở về trong văn phòng tổng giám đốc, khi đi ngang qua cửa một phòng họp, nhìn thấy anh cả đang nói chuyện với vài quản lý cấp cao, anh ấy mặc một bộ đồ vest màu sậm, khuôn mặt toát ra khí thể uy nghiêm của một người cấp trên.
Nhưng khi ở trước mặt cô, trông anh lại ít thành thục và sắc bén, ánh mắt trí tuệ tinh tường.
Quý An Ninh không khỏi thầm thở dài, cô cũng nôn nóng chuyện hôn nhân thay cho anh cả cô lắm chứ!
Tới khi nào anh cả có thể tìm được người mình yêu đây?
Quý An Ninh mang theo tâm trạng lo lắng về lại văn phòng mình xem tài liệu.
Cung Vũ Trạch dẫn Diệp Sâm về lại văn phòng, anh hỏi Diệp Sâm đang chỉnh lý văn kiện: “Bên cạnh anh có cô gái nào xuất sắc không?”
Diệp Sâm giật mình, Cung Tổng có ý gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn đá cô Quý rồi tìm người phụ nữ khác?
“Cung Thiếu, anh muốn nói đến kiểu xuất sắc nào?”
“Thì kiểu phụ nữ xinh đẹp, học thứ và gia thế cũng không tồi.” Cung Vũ Trạch gác cằm, suy nghĩ nghiêm túc.
Diệp Sâm híp mắ nghĩ ngợi, trong đầu bỗng xuất hiện một sự lựa chọn, nhưng anh ta lập tức phủ nhận ngay và luôn, cô gái kia tuy xinh đẹp nhưng hình như không dính dáng gì đến xuất sắc nhỉ! Bởi vì cô gái kia chính là em họ hoạt bát đáng yêu của anh ta.
Em họ của anh ta đúng là kiểu cô gái xinh đẹp.
“Có không?” Cung Vũ Trạch thấy trợ lý không trả lời, xoay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.
Diệp Sâm lập tức buột miệng nói ra: “Có một người, khá là xinh đẹp, nhưng tôi không biết cậu Cung có vừa mắt hay không.”
Cung Vũ Trạch vừa nghe thấy thế, liền bật cười: “Anh làm cái gì đấy! Đâu có phải giới thiệu cho tôi, tôi có một mình An Ninh là đủ rồi, tôi định giới thiệu cho người khác thôi.”
“Giới thiệu cho ai?” Diệp Sâm lập tức tò mò hỏi.
“Giới thiệu cho anh của An Ninh, Quý Thiên Tứ.”
Diệp Sâm lại nghĩ đến Quý Thiên Tứ, đó quả thật là một người đàn ông bất phàm, nhưng anh ta nghĩ đến cô em họ đáng yêu của mình, chắc không phải là mẫu người Quý Thiên Tứ thích.
“Bên cạnh anh có kiểu phụ nữ như vậy không? Xinh đẹp cũng được.” Cung Vũ Trạch phải thử xem.
“Em họ của tôi vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ đang tìm công việc, tôi không biết nó và anh Quý có duyên hay không.” Diệp Sâm cũng không chắc chắn lắm.