Buổi trưa, Quý An Ninh chọn được một nhà hàng, Cung Vũ Trạch chạy xe đến đón cô, nhà hàng kia cũng khá gần công ty.
Ngồi trên xe, Quý An Ninh kể lại chuyện phỏng vấn sáng này cho Cung Vũ Trạch nghe, Cung Vũ Trạch khen ngợi cô: “Không tồi đấy, xem ra em khá có phong cách nữ tổng tài Quý Thị trong tương lai rồi.”
“Anh đừng có cười nhạo em.” Quý An Ninh mỉm cười, trừng mắt với anh.
“Được rồi! Cho dù không làm nữ tổng tài của tập đoàn Quý Thị, thì cũng sắp làm phu nhân tổng tài Tập đoàn Cung Thị của anh rồi.” Cung Vũ Trạch nghiêng người, giọng nói toát lên vẻ mập mờ.
Tim Quý An Ninh đập nhanh, không biết nên nói gì.
“Hai ngày cuối tuần này chúng ta dẫn Tiểu Kha ra ngoài dạo đi! Nó nhớ em lắm rồi đấy.” Cung Vũ Trạch nhớ đến việc Tiểu Kha tự đào lỗ chó chạy ra ngoài gặp cô, anh không khỏi thấy buồn cười.
“Được đó! Đi đâu vậy?”
“Chỗ chúng ta leo núi lần trước, anh muốn đi thêm một lần nữa.”
Quý An Ninh vui sướng, cô cũng rất muốn đi lại lần nữa, nhiều lần nằm mơ thấy ngọn núi kia, thấy cánh đồng cỏ xanh bát ngát kia, cô thật sự rất muốn đi thêm lần nữa, đi cùng anh, dẫn theo Tiểu Kha.
Sau này, nó không còn là mơ nữa, mà đã trở thành sự thật rồi.
“Vâng!” Vành mắt Quý An Ninh rơm rớm.
Cung Vũ Trạch xoay đầu, nhìn thấy đôi mắt cô hơi ướt nhòe, anh sửng sốt, tuy ba năm trước cô đã nhẫn tâm vứt bỏ anh như thế, nhưng anh luôn có một cảm giác, trong lòng cô chưa bao giờ vứt bỏ anh?
Bữa trưa rất vui vẻ, sau khi ăn xong, vẫn có thể dạo trong trung tâm thương mại gần đó, ngồi trong một quán trà thư giãn, Quý An Ninh nhớ lần ở trung tâm thương mại trước đó, đầu tiên là đụng phải anh, sau đó lại gặp được anh, đúng là quá mức tình cờ, cô lên tiếng hỏi.
“Lúc trước em gặp anh những hai lần trong trung tâm thương mại, lần đầu là xe đẩy của em đụng phải anh, lần thứ hai anh đột nhiên xuất hiện sau lưng em, làm em giật cả mình.”
Cung Vũ Trạch mỉm cười, nhìn cô: “Lần đầu thật sự là trùng hợp, lần thứ hai là do anh cố ý đấy.”
“Hả? Anh cố ý ư?” Quý An Ninh nhìn anh đầy kinh ngạc.
“Anh thấy xe của em vào khu trung tâm thương mại nên anh đi theo sau lưng em, lén dọa em.”
“Anh...” Quý An Ninh chưa kịp nói xong, đã bật cười rồi, ánh mắt toát lên vẻ ngọt ngào.
Cung Vũ Trạch nhìn cô chằm chằm, anh rất thích nụ cười của cô, đối với anh mà nói, nụ cười của cô giống như ánh nắng mặt trời ấm áp nhất, là nắng xuân dịu dàng nhất, là dòng nước thanh ngọt nhất, là vị thuốc tốt nhất trên đời này.
Quý An Ninh cứ cười mãi, nhưng bị anh nhìn hoài như thế cô cũng thấy ngại ngùng, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng.
Cung Vũ Trạch cười khẽ: “Anh thích nhìn em cười.”
Quý An Ninh xoay đầu, để lộ ra hàm răng trắng dều thẳng tắp: “Thật ư?”
“Thật.” Cung Vũ Trạch gật đầu, trả lời nghiêm túc, nói xong cơ thể anh khẽ khựng lại, anh giơ tay ra: “Anh còn thích như thế này nữa.”
Nói xong, anh nhéo mặt cô, Quý An Nhiên trừng to mắt. Trên mặt bị nhéo một cái, nhưng trong lòng cô cũng bị nhéo theo, cảm thấy vô cùng ngọt ngào
Cô ngẩng đầu, nói với vẻ bá đạo: “Ngoại trừ em và em gái anh ra, không được phép nhéo thêm bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Lần trước khi ở nước ngoài cô đã nhìn thấy anh nhéo má em gái mình, lúc đó cô rất ghen tị, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy đây là tình cảm giữa anh em gái với nhau.
Cung Vũ Trạch bật cười: “Ngoại trừ em gái anh ra, anh cũng chỉ thích nhéo má em thôi.”
“Lỡ mặt của người phụ nữ nào khác cũng nhéo rất đã thì sao?” Quý An Ninh nhìn anh.
Cung Vũ Trạch lắc đầu: “Sẽ không đâu, ngoài em tra, anh chẳng có hứng thú nhìn những cô gái khác dù chỉ một lần.”
Con tim Quý An Ninh sửng sốt, nói như thế, ba năm nay anh thật sự không hề động lòng với cô gái nào khác sao?
Dường như Cung Vũ Trạch nhìn thấu được tâm tư của cô, anh chớp mắt: “Có phải em muốn hỏi về đời sống tình cảm của anh trong ba năm qua không?”
Quý An Ninh thật sự không muốn dò hỏi thêm, bởi vì như thế không công bằng với anh, cô mím môi không lên tiếng.
Trong lòng anh, ngoại trừ em ra thì không thể chứa được bất kỳ người còn gái nào khác.” Cung Vũ Trạch trả lời một cách nghiêm túc, ánh mắt chắc nịch.
Tâm trạng Quý An Ninh rung động, cô đứng dậy đi đến bên cạnh anh, cô giơ tay ra ôm lấy anh, Cung Vũ Trạch giật mình bởi cái ôm đầy chủ động của cô, nhưng giây tiếp theo, anh cũng ôm cô thật chặt.
Quý An Ninh chỉ muốn ôm anh, cô không nói gì, bởi vì trong lòng cô đã cảm động đến mức không nói nên lời.
Cung Vũ Trạch biết cô bị cảm động rồi, anh vỗ nhẹ bờ vai của cô: “Được rồi, anh biết em rất cảm động mà.”
“Em xin lỗi!” Quý An Ninh lặp lại.
Cung Vũ Trạch nâng mặt cô lên, anh ngẩng mặt lên khỏi bả vai của cô: “Đừng nói ba chữ này nữa, đã là quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi! Bây giờ chỉ cần em ở bên anh là được rồi.”
Ở một bàn trà khác, hai cô gái ăn mặc thời trang đang chụp lén lại cảnh này, và trên khuôn mặt còn mang theo biểu cảm tức giận phẫn nộ, thật không khéo khi họ là chị em tốt của Lam Doanh, không ngờ chỉ uống một bữa trà chiều mà lại có thể bắt gặp cảnh Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh ôm ấp nhau.
Đặc biệt là lúc nãy khi Quý An Ninh chủ động đứng dậy ôm Cung Vũ Trạch mà không hề biết xấu hổ, trong mắt của họ, đúng là tức chết mà.
“Phải gửi ngay cho Tiểu Doanh, để cậu ấy biết cô ta vô sỉ đến cỡ nào, dám dụ dỗ Cung Vũ Trạch trước mặt thiên hạ thế này, thật sự làm mất mặt phụ nữ chúng ta.”
“Đúng vậy! Phải để Tiểu Doanh xử lý cô ta.”
Hai cô gái tụ tập thì thầm to nhỏ với nhau, toàn là sự đố kỵ và phẫn nộ đối với Quý An Ninh, dù sao Cung Vũ Trạch cũng đẹp trai như thế, họ nhìn thôi đã thấy rung động rồi, dựa vào gì mà Quý An Ninh có thể dụ dỗ anh được?
Cung Vũ Trạch dắt Quý An Ninh ra khỏi nhà hàng, sau lưng, hai cô gái kia đã gửi đoạn ghi hình lúc nãy cho Lam Doanh.
Lúc này Lam Doanh đang ở câu lạc bộ, không ngờ khi vừa trở về sau khi cưỡi ngựa một vòng thì lại nhận được đoạn clip này, cô ta tức đến mức suýt chút nữa đã đập nát chiếc điện thoại trong tay.
Clip được quay khá xa, trong clip, tuy không nghe thấy Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh đang nói gì, nhưng cô ta vẫn nhìn rõ từng cử động nét mặt của họ, nhìn Cung Vũ Trạch nhéo mặt Quý An Ninh, nhìn Quý An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch rồi cười ngốc, và nhìn cô ta đứng dậy chủ động ôm Cung Vũ Trạch.
Và trong mắt Lam Doanh, những điều này đều là những hành vi dụ dỗ Cung Vũ Trạch của ả đê tiện Quý An Ninh kia.
Hừ! Xem ra cô ra phải khiến cho Quý An Ninh nếm mùi lợi hại rồi, một bên thì nói phải hiếu huận, nhưng bên khác lại ở bên Cung Vũ Trạch mà không màng đến danh tiếng của bố mẹ, đúng là quá đáng ghét.
Ánh mắt Lam Doanh tóe lên tia sáng căm hận, cô ta siết chặt nắm đấm.
Quý An Ninh trở về văn phong, giám đốc nhân sự liền gọi điện thoại đến, kể lại chuyện Quý Thiên Tứ xóa bỏ tư cách trúng tuyển của Âu Dương Mộng Duyệt, Quý An Ninh nghe xong, thấy hơi bất ngờ.
“Cái gì? Đích thân anh tôi gọi điện thoại nói không tuyển dụng cô ấy ư?”
“Vâng! Giọng điệu của Quý tổng rất kiên quyết.”
“Anh tôi có nói lý do không?”
“Không có! Vì thế chúng tôi vẫn phải tuyển dụng thêm lần nữa, cô Quý à, tôi nói trước với cô như thế thôi, không làm phiền cô nữa đâu.” Bên phía phòng nhân sự cúp máy. Quý An Ninh vẫn thấy khó hiểu, vì sao anh cả của cô lại từ chối Âu Dương Mộng Duyệt nhỉ?