Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 989: Chương 989




“Anh, em đến để đi làm không phải hưởng thụ, anh có đừng cứ kêu Tiểu Trần gọi cơm gọi điểm tâm cho em nữa! Anh muốn vỗ béo em à?” Tuy trên miệng nói nhưng thế, nhưng Quý An Ninh vẫn nở nụ cười ngọt ngào.

Quý Thiên Tứ cười lắc đầu, vừa xem tài liệu vừa nói: “Còn không tốt với em thì sau này anh sẽ không còn cơ hội nữa.”

Mặt Quý An Ninh đỏ ửng, nghe anh cả nói như thế, chắc là anh đã biết tối qua cô đã ở cùng với ai rồi, Quý An Ninh chột dạ xoay người: “Anh cả, em đi trước đây.”

Quý Thiên Tứ nhìn bóng dáng của cô, anh ấy lắc đầu, giơ tay ra cầm lấy bản lý lịch cô mà vừa đưa đến lúc nãy. Anh phải xem xem Quý An Ninh đã chọn mẫu trợ lý nào cho anh. Quý Thiên Tứ mở ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trên bản lý lịch, anh ấy cau mày lại, anh ấy nhìn chằm chằm tấm hình kia vài giây rồi nhìn sang cái tên bên cạnh. Ánh mắt anh ấy lóe lên tia sáng phức tạp, anh xem kỹ thông tin của Âu Dương Mộng Duyệt này, hai tay đan lại vào nhau, chìm vào suy nghĩ.

Quý An Ninh trở về văn phòng, nước trái cây tươi mát và điểm tâm đã được đặt trên bàn, cô chỉ đành nhận lấy, nhưng sau đó lại lấy hai hộp đặt vào trong văn phòng của một trợ lý bên cạnh.

11 giờ trưa, điện thoại trên bàn cô đổ chuông, cô nhấc lên: “Alo, xin chào.”

“Buổi trưa đi đâu ăn đây?” Đầu dây bên kia là một giọng nói trầm thấp dễ nghe.

Quý An Ninh lập tức cầm điện thoại lên xem, nói với vẻ khá kinh ngạc: “Sao anh lại gọi đến văn phòng của em rồi? Sao anh lại biết được số điện thoại văn phòng của em?”

“Chỉ cần là điều anh muốn biết thì anh có thể biết được.” Giọng của Cung Vũ Trạch vô cùng tự tin.

Quý An Ninh không dám nghi ngờ năng lực của anh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà Cung Thị đang ở phía đối diện không xa, cô cười hỏi: “Anh muốn ăn gì? Em mời.”

“Vẫn còn nửa tiếng nữa, em cứ nghiên cứu xem trưa nay chúng ta sẽ ăn ở đâu nhé!”

“Anh cho rằng em rất rảnh rỗi à?” Quý An Ninh thấy buồn cười.

“Nếu bên anh cả em thiếu người, bên anh có thể giới thiệu người tài qua đó, em chỉ cần phát hiệu lệnh trong công ty là được, còn việc thì cứ để người khác làm.” Cung Vũ Trạch cười khẽ.

“Vậy được rồi! Để em tìm nhà hàng, 11:30 giờ trưa anh đến đón em nhé.” Quý An Ninh gật đầu đồng ý.

Trong văn phòng tập đoàn Quý Thị, Quý Thiên Tứ nhấc điện thoại lên gọi vào số nội bộ của phòng nhân sự, anh ra lệnh với thái độ vô cùng kiên quyết: “Hủy bỏ tư cách trúng tuyến của Âu Dương Mộng Duyệt, tuyển dụng lại từ đầu.”

“Quý Tổng, đây là người cô Quý tuyển vào, và cô gái ấy cũng thật sự rất xuất sắc.” Ngưươi bên bộ phận nhân sự thấy hơi kinh ngạc.

Giọng nói của Quý Thiên Tứ lạnh lùng đi vài phần: “Tôi nói hủy là hủy, bên phía An Ninh tôi sẽ đi giải thích.”

“Vâng!” Giám đốc nhân sự không dám nói nhiều, chỉ đành phục tùng.

Cô ta chỉ thấy tò mò, tuyển dụng nhiều ngày như thế, cũng đã phỏng vấn rất nhiều người, khó khăn lắm mới tìm được một người vô cùng thích hợp, sao Quý Tổng lại không cần chứ? Vả lại, giọng nói lúc nãy hình như cũng rất lạnh lùng.

Giám đốc nhân sự chỉ đành tìm và gọi cho Âu Dương Mộng Duyệt.

“Alo! Xin chào.” Giọng của Âu Dương Mộng Duyệt vang lên.

“Alo! Chào cô Âu Dương, tôi là giám đốc nhân sự của Tập đoàn Quý Thị, tôi thấy rất tiếc khi phải thông báo với cô rằng, tư cách trúng tuyển của cô đã bị hủy bỏ rồi.”

“Vì sao?” Giọng của Âu Dương Một Duyệt rất kinh ngạc.

“Tôi cũng không rõ lắm, đây là ý của cấp trên!”

“Ý của ai vậy? Chẳng lẽ là ý của cô Quý sao?”

“Không phải của cô Quý, mà là của Quý tổng của chúng tôi.”

“Quý tổng? Có thể phiền cô cho tôi thêm một cơ hội nữa không? Có thể nói cho tôi biết số điện thoại nội bộ của Quý Tổng không?”

“Điều này không phù hợp với quy định.”

“Xin cô đó, tôi tin tôi có năng lực thuyết phục anh ấy, tôi thật sự rất cần công việc này.” Âu Dương Mộng Duyệt khẩn cầu.

Cộng thêm việc cô ấy thật sự rất xuất sắc, giám đốc nhân sự cũng không muốn mất đi một nhân tài như thế, cô ta chỉ đành đưa số điện thoại của Quý Thiên Tứ cho cô ấy và nhờ cô ấy giữ bí mật giùm.

Lúc này Âu Dương Mộng Duyệt đang ở trong một quán cà phê bên cạnh công ty, sau khi kết thúc cuộc gọi với giám đốc nhân sự, cô hít thở sâu, bắt đầu gọi vào số nội bộ của Quý Thiên Tứ.

“Alo.” Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm thấp vang lên.

“Chào anh Quý! Tôi là Âu Dương Mộng Duyệt.”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lùng hơn hẳn: “Cô Âu Dương, nếu cô đã là thiên kim của Trần tổng tài thuộc tập đoàn tài chính của nước M, vì sao cô lại hạ mình đến phỏng vấn vào vị trí trợ lý của Tập đoàn Quý Thị chứ?”

Âu Dương Mộng Duyệt hơi biến sắc, cô ấy thật không ngờ Quý Thiên Tứ lại hiểu rõ thân phận của cô như thế, lần này cô đến đây, tuy dùng tên thật, khi ở nước ngoài cô vẫn luôn rất khiêm tốn, thật không ngờ anh ấy vẫn vạch trần được thân phận của cô.

“Anh Quý, xin anh hãy nghe tôi nói.”

“Tôi nghĩ không cần phải thế, mặc kệ cô có mục đích gì, đều xin cô hãy cách xa người nhà họ Quý của tôi ra một chút.”

“Anh Quý, tôi có điều tra anh, anh là con nuôi của ông Quý, nhưng cô Quý kia là ai? Cô ấy có phải là chị gái của tôi không?” Giọng của Âu Dương Mộng Duyệt khó nén nổi sự kích động.

“Không hề có bất kỳ quan hệ gì với nhà của các người, cô đừng có xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, mong là cô Âu Dương biết thu xếp ổn thỏa.” Quý Thiên Tứ buông lời cảnh cáo xong cũng cúp máy.

Âu Dương Mộng Duyệt cúp máy, bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trung niên, bà ấy nhìn cô: “Cô cả, cô cần gì phải chạy đến đây chứ? Người nhà họ Quý vốn dĩ không hề nể mặt mà.”

“Dì Hà, cháu thật sự rất bất ngờ, cháu vẫn còn có một người chị trên đời này, có cần nói chuyện này cho ba cháu biết không?”

“Cô cả, vẫn chưa có chứng cứ gì xác thật cô ấy có phải là chị của cô hay không. Chẳng qua cô chỉ đọc nhật ký của cha mình mới đến tìm kiếm quá khứ của ông â, bây giờ tôi cảm thấy không cần thiết nữa, chúng ta về nước đi!”

“Không, cháu phải làm cho rõ ràng, chuyện gì đã quấy nhiễu ba cháu nhiều năm như thế? Mẹ cháu mất sớm, ba là người cháu yêu nhất trên cõi đời này, cháu muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng ông ấy.” Ánh mắt Âu Dương Mộng Duyệt lóe lên tia sáng kiên định và cố chấp.

Người phụ nữ trung niên kia thở dài: “Nhưng lúc nãy cô cũng đã lĩnh giáo qua rồi đó, người ta họ Quý không hề hoan nghênh chúng ta.”

“Đúng vậy, người nhà họ Quý hận ba cháu, ông ấy cũng từng viết trong nhật ký, năm xưa cô Quý là người yêu đầu của ông ấy, nhưng do hai nhà xảy ra thù địch về mặt làm ăn, nên đã bị ông cụ Quý chia rẽ, dưới sự ép buộc của ông nội nên ba cháu mới bất đắc dĩ cưới mẹ cháu.”

“Cô cả, cho dù cô không hận người nhà Quý, cũng phải nên không có thiện cảm gì với họ! Cô cần gì phải tiếp cận họ chứ?”

Âu Dương Mộng Duyệt chống cằm, thở dài: “Cháu không hận họ, cháu chỉ cảm thấy nếu thù hận của hai nhà có thể được hóa giải thì nửa đời còn lại của ba cháu sẽ không còn tiếc nuối nữa!”

Nói xong, cô ấy mỉm cười với dì Hà: “Cô Quý kia thật sự trông hơi giống cháu lắm! Cô ấy chắc là chị của cháu.”

“Cô khẳng định như thế sao?

“Cháu khẳng định.” Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.