^T
~Gần đây lợi nhuận từ tiểu thuyết giảm xuống là thật, cho nên Lưu Tiểu Niên sau khi rửa mặt xong, mặc áo ngủ ôm máy tính, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ của Cố tổng!
Cố Khải đang tựa vào đầu giường bình tĩnh đọc sách, tư thế vô cùng cao quý!
“Có muộn quá không?” Lưu Tiểu Niên hỏi, “Sắp rạng sáng rồi.”
Đương nhiên không muộn! Càng muộn càng tốt! Cố Khải bình tĩnh đón lấy máy tính, “Hôm nay còn đăng tiếp kỳ mới không?”
“Ừm, dùng bản dự thảo tự động, đã gửi đi rồi.” Lưu Tiểu Niên ngồi bên giường.
Đờ mờ sao không chịu chủ động bò lên giường hả! Cố tổng bất mãn, vì thế mưu đồ gây rối một chút trong chương truyện, vừa nhìn vừa chỉnh chỉnh tư thế, cọ cọ một lúc cuối cùng thành công xoay màn hình máy tính sang hướng mình!
“Tình tiết này sao gượng gạo thế?” Cố Khải có mục đích riêng nghiêm túc nhíu mày.
“Làm sao, ở đâu?” Lưu Tiểu Niên lại gần.
“Chỗ này.” Cố Khải chỉ màn hình, không chịu cho cậu xoay máy qua!
Nhìn gì đó hoàn toàn không nhìn nổi nha! Lưu Tiểu Niên đành phải bò lên giường, chụm đầu cùng nhìn màn hình.
Cố tổng trong lòng tự yeah một cái, làm tốt lắm!
“Anh thấy chỗ này gượng gạo?” Lưu Tiểu Niên nhìn vào chỗ tay anh chỉ, cảm thấy hơi nghi ngờ, “Nhân vật chính ăn cơm xong đi xem phim, bình thường mà.” Có gượng gạo gì đâu!
Thực ra Cố Khải cũng không biết tại sao đoạn đấy lại gượng gạo, bởi vì đầu óc anh chỉ biết làm thế nào để lừa vợ lên giường! Cho nên đưa tay lên, thuận miệng tìm một cái cớ thôi mà! Ai biết được đúng hay không!
“Rốt cuộc là gượng gạo chỗ nào vậy?” Với tư cách là một tay viết online chuyên nghiệp, Lưu Tiểu Niên tuy không thích văn loli, nhưng vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, muốn viết hoàn mỹ hơn! Vì thế cậu rất cố chấp muốn tìm điểm thiếu sót!
Đờ mờ làm sao anh biết hả! Khi Cố Khải đang liều mạng tìm cách lừa vợ, cửa sổ QQ đột nhiên mở ra, sau đó là một đoạn tin thiệt là dài!
Biên tập viên rất hung mãnh: Sao hôm nay đổi mới mà lại không có điểm đột phá (cao trào)! Không có H thì thôi, ngay cả mâu thuẫn cũng không có! Sau khi nam nữ nhân vật chính ăn cơm xong, một mống vệ sĩ cũng không có lại thuận lợi đến rạp xem phim? Cậu nghĩ sau khi bọn họ đắc tội Mã tổng sĩ diện mà vẫn bình yên hả? Lẽ nào cậu không thấy tình tiết này không hợp lý?!
Ông phắc! Đây là kiểu giải cứu gì hả! Cố Khải lập tức muốn tăng lương cho biên tập viên! Ra tay cứu giúp rất đúng lúc!
“A…” Lưu Tiểu Niên 囧, thì ra không hợp lý chỗ này nha.
Cố Khải dùng Q của vợ yêu trả lời: Vâng!
Biên tập viên rất hung mãnh: Vậy mau sửa! Tốt nhất nhân dịp chưa có nhiều lượt view! Đây là văn nước G mất quyền lực, cho nên cứ việc bắn nhau, như thế mới dữ dội!
“Nhưng ở chương một vừa mới bắn nhau.” Lưu Tiểu Niên than thở.
Cố Khải bật cười, đưa máy tính cho cậu, “Sửa đi, đại tác gia.”
“Tôi chưa được tính là tác gia đâu.” Lưu Tiểu Niên 囧囧 mở giao diện chỉnh sửa, uể oải gõ chữ.
“Mệt rồi?” Cố Khải hỏi.
“Ừm.” Lưu Tiểu Niên dụi mắt, “Tôi mệt quá.”
Nếu là bình thường, Cố tổng nhất định vô cùng đau lòng hiểu ý cho vợ yêu đi ngủ! Nhưng hôm nay Cố tổng đột nhiên có ý tưởng mới, anh tỉnh bơ nói, “Sửa xong rồi đi ngủ.”
“Nhưng mà chương này có tận sáu ngàn chữ, hơn nữa muốn thay đổi tình tiết thì phải dựng lại toàn bộ cảnh, một lúc không sửa xong được đâu.” Lưu Tiểu Niên tha thiết chờ mong nhìn Cố Khải — Biên tập viên nói là mau sửa, chứ không nói là ngay lập tức đâu, sáng mai cũng được mà…
Phắc! Cố tổng bị đôi mắt đáng yêu của vợ một phát bắt trúng! Bán manh gì đó đúng là đáng xấu hổ mà! Anh suýt nữa ôn nhu thốt ra câu ‘Vậy em đi nghỉ sớm đi’! Nhưng may mà vẫn kiên cường nhịn xuống!
“Có thể sửa bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Cố Khải cầm quyển sách để ở tủ đầu giường, “Tôi thức cùng cậu.”
Vì cái răng gì… Lưu Tiểu Niên hỗn độn trong gió, đành phải ngái ngủ mông lung mở word! Hết cách, ai bảo đối phương là đại BOSS của mình! Về phần trong lòng người nào đó việc sống cùng anh bỗng chốc… giảm xuống rất nhiều! Thôi không để ý nữa!
Sau khi nam nữ chính bước ra khỏi nhà hàng, mấy chục vệ sĩ mặc thường phục lập tức gắt gao bám đuôi, nhưng dù là thế, họ vẫn không địch nổi với thế lực của tập đoàn hắc bang, tiếng súng kịch liệt vang lên khắp nơi! Sau khi nam chính tay không tấc sắt đánh gục mười mấy tên hắc bang, sơ suất bị trúng đạn ở ngực, trong hoàn cảnh hỗn loạn được vệ sĩ hộ tống rút lui, nhưng nữ chính bị tổng tài hung ác bắt đi!
“Phong!!” Sở Ngôn rơi nước mắt giãy giụa.
“Hiên Viên Lăng Phong đã trúng đạn, cô vẫn mong hắn tới cứu cô?” Mã Kim cười đến cuồng vọng, tay phải xoa nhẹ lên cơ thể động lòng người của Tô Huynh, vân vê hắn hihdh…
Lưu Tiểu Niên mơ màng gõ bậy một đống chữ, cuối cùng thành công nghiêng đầu sang một bên ngủ gật!
Đờ mờ cuối cùng cũng đạt được mục đích! Làm cho vợ yêu ở trên giường mình mệt đến ngủ quên! Cố tổng lập tức cảm thấy phấn khích! Anh nhẹ nhàng bỏ máy tính ra, sau đó để cậu gối đầu.
“Ngủ nha.” Lưu Tiểu Niên vẫn còn oán giận trong mơ, đồ tư bản!
Lông mày nhỏ đáng yêu nhăn lại á á! Cố Khải vừa xúc động vừa đắp chăn cho cậu, sau đó cúi đầu say mê nhìn cậu! Nhìn thế nào cũng đáng yêu, còn moe hơn cả hồi bé! Trong lòng tình yêu này đã tích lũy lâu lắm rồi, sắp tràn ra đến nơi! Vì thế Cố tổng rất không có tố chất cúi đầu, trộm hôn khuôn mặt nhỏ một chút! Đờ mờ thích vãi nha!
Lưu Tiểu Niên không có phản ứng gì, vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự!
Dưới tình huống này nhất định phải tiếp tục hôn! Cố tổng phấn kích đến không thể kiểm soát, dứt khoát hôn lên cánh môi nhỏ nhắn kia!
Đờ mờ nụ hôn đầu tiên á! Cảm xúc thiêng liêng!
Đờ mờ suýt lệ nóng doanh tròng có biết không!
Sau nụ hôn môi ngắn ngủi, Cố Khải thực sự muốn kéo cậu vào lòng hung hăng chiếm lấy! Nhưng lý trí nói cho anh biết ngàn vạn lần không thể làm như vậy, cho nên anh đành phải đi tắm nước lạnh, sau đó đến phòng ngủ khác ngược đãi em zai!
“Anh muốn làm gì vậy…” Em zai đang ngủ say bị đèn làm tỉnh, trợn mắt nhìn anh mình đang đứng cạnh giường, vì thế rất bất mãn than thở.
Anh zai không hề báo trước, mạnh mẽ trèo lên dâm ngược em zai một phen, Cố Hi lệ rơi đầy mặt giãy giụa, “Rốt cuộc là làm sao!”
Bạn đang ?
“Anh hôn được em ấy rồi!” Anh zai và em zai cùng nhau chia sẻ tin vui!
“Thật?” Em zai mắt trừng to, “Anh đã nói rõ với cậu ấy?”
“Chưa!” Anh zai vẫn trong trạng thái phóng túng quá độ, vui đến không thể kiềm chế, “Anh hôn lén!”
……
“Đậu.” Em zai cảm thấy không thú vị, bọc chăn lại ngã xuống giường, anh zai mình thiệt mất mặt!
Anh zai ngồi khoanh chân trên giường em zai, vẫn đang không ngừng xúc động! Sau đó em zai chịu không thấu, cậu ôm chăn ngồi lên, vô cùng thành khẩn nhìn anh mình, “Anh vẫn chưa nói rõ, vậy chị dâu không thể mỗi ngày ngủ trên giường anh, cơ hội ôm nhau ngủ không thường xuyên có đâu, anh còn không nhanh chạy về quý trọng đê?”
Còn chưa nói xong, Cố Khải đã biến mất trong phòng ngủ, tốc độ nhanh như có kỹ năng thuấn di!
“Còn không thèm tắt đèn!” Em zai oán giận, sau đó ôm chăn trằn trọc, bị đánh thức gì đó thiệt là đáng ghét!
Mở di động chơi qua hai ải trò chơi, vẫn không buồn ngủ, vì thế buồn chán đọc lại tin nhắn, trong danh bạ có một người tên là ‘Rất anh tuấn’, đó đúng là bác sĩ Lục! Đúng vậy, tuy em zai bên ngoài vô cùng thuần lương, thực tế nội tâm lại vô cùng vô cùng nhan khống! (từ ‘khống’ này giống trong ‘đệ khống’, tức là điên cuồng si mê hay quan tâm đến 1 thứ gì đó, ta hiểu là thế)
Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, em zai do dự gửi cho hắn một icon mặt cười.
Một phút sau bác sĩ rất anh tuấn nhắn lại một tin nhắn: Sao còn chưa ngủ?
Em zai lập tức hơi xấu hổ, còn hơi căng thẳng, cậu lựa câu chữ trả lời: Em bị mất ngủ.
Chuyện bị anh zai nửa đêm đánh tỉnh rất xấu hổ, nhất quyết không thể nói! Hơn nữa nếu bác sĩ Lục hỏi sao anh zai lại đánh mình, chẳng lẽ lại khai ra vì anh zai cuối cùng cũng hôn trộm được chị dâu? Đờ mờ nghe thiểu năng vãi! Ngược lại, vẫn nên lấy cớ mất ngủ thì tốt hơn, nghe vừa trong sạch vừa phù hợp với khí chất của mình!
Lục Triển Phong nhắn lại rất nhanh: Sao lại mất ngủ vậy?
Cố Hi vẫn giữ lối khí chất cũ: Ban nãy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy rất nhiều sao, đột nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé, trong lòng có chút xúc động.
Đờ mờ thiệt là điêu!
Lục Triển Phong bật cười, dứt khoát gọi điện.
Đờ mờ! Em zai căng thẳng nhìn chằm chằm biểu hiện cuộc gọi đến run cả tay, mình vẫn chưa chuẩn bị xong mà! Sao đột nhiên ảnh lại gọi điện chứ! Phản ứng đầu tiên là giấu di động xuống dưới chăn, nhưng tiếng chuông vẫn không reo hoài! Không thoát được mà! Em zai hít sâu một hơi chuẩn bị tư tưởng, can đảm nhấc máy, dùng giọng vô cùng ngại ngùng lại tươi mát nói, “A, bác sĩ Lục.”
Sau đó vẫn nghe thấy tiếng chuông, ban nãy hồi hộp quá, quên ấn nút nghe!
Phắc! Em zai trong lòng tự khinh thường mình một cái, sau đó ấn nút nghe!
“Chào em, mất ngủ tiên sinh.” Lục Triển Phong cười, vô cùng có từ tính! Mắt em zai hận không thể lóe sáng, phấn khích không biết làm gì, cuối cùng giống thằng ngâu quỳ trên giường không ngừng cọ cọ!
“Dạo này thường xuyên mất ngủ?” Lục Triển Phong thu lại nụ cười, nhẹ giọng hỏi cậu.
Đờ mờ nửa đêm là lúc động tình, đừng để ông nghe thấy âm thanh mê hoặc như thế! Đè nén sục sôi trong lòng, em zai đành phải cố gắng làm giọng mình nghe không bỉ ổi, “Vâng, không ngủ được.”
“Có tâm sự?” Lục Triển Phong tiếp tục hỏi.
Tâm sự lớn nhất chính là anh đó. Em zai ghé vào chăn, rầu rĩ cười.
“Mai có rảnh không?” Lục Triển Phong nghe được tiếng cười của cậu, thấy hơi buồn cười, “Tôi đến thăm em.”
“Đương nhiên là có!” Em zai kinh hỉ, “Anh muốn đến nhà em?”
“Mai tôi được nghỉ, nếu em không ngại——”
“Đương nhiên là em rất chào đón anh!” Em zai quýnh đít cắt lời hắn!
“Được rồi, sáng mai tôi sẽ gọi lại cho em.” Lục Triển Phong rất ôn nhu, “Ngủ đi, đừng ngắm sao nữa.”
“Vâng, anh cũng ngủ sớm một chút.” Em zai thẹn thùng ngắt điện thoại, sung sướng quằn quại trên giường!
Sau đó ngoài cửa sổ có tia chớp lướt qua, sau đó là một loạt tiếng sấm!
……
Phắc…
Em zai Sparta ngồi xuống, quên cả sợ hãi.
Đờ mờ sao lại mưa đêm hả hả hả, còn đang ngắm sao hả hả hả, ngắm em gái mày hả hả hả hả!
Đậu má giả bộ u buồn thái quá có xấu hổ không! Có! Không!
Nước mắt đầy mặt!