Thành Duệ nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay. Đôi mắt kia nhìn vào dòng chữ “ Kết quả xét nghiệm: ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối “ khiến anh điếng người. Anh ngã khụy xuống nền nhà, la hét lớn lên đến nỗi phòng cách âm rất tốt nhưng ở dưới lầu vẫn nghe được. Phong Lãnh hoảng hồn chạy lên thì chỉ thấy anh đã nhàu nát tờ giấy trong tay, ông vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
- A Duệ, con làm sao vậy?
Ông vừa nói vừa tiến lại phía cậu con trai đang ngồi ở dưới sàn nhà đấy, anh không hề trả lời.
- Bố... Bố biết chuyện này đúng không... tại sao không ai nói với con...
Phong Lãnh lấy tờ giấy từ tay anh rồi mở ra xem...
- Chuyện này....
- Đã có ai biết những chuyện này rồi...
- Tất cả đều biết... lúc ta gọi nó xuống nói thì nhóm 3 kia đi tới... tất cả đều đã biết rồi... nó không muốn con kích động và lo lắng cho nó... nên nó không nói...
- Tại sao chứ....
Tử Hạ ở công ty đang bàn chuyện hợp tác bỗng run lên một cái. Cảm giác không lành ập đến.
Cô cố gắng hoàn thành sớm để nhanh chóng trở về Hàn Gia. Cô đi vào chỉ thấy Phong Lãnh vẻ mặt ảm đạm, cô chào ông nhưng ông không trả lời. Cô nhẹ nhàng bước lên phòng. Vừa mở cửa thì Thành Duệ bổ nhào ra ôm cô, Tử Hạ mất đà mà ngã xuống sàn, Thành Duệ vẫn không buông cô ra.
- Anh... làm sao thế?
- Để yên... anh ôm em... được không...
Tử Hạ không hiểu chuyện gì những vẫn để Thành Duệ ôm. Bây giờ cả người anh run lên cầm cập. Tử Hạ bỗng thấy tờ giấy nằm gần đó, cô cố vươn tay lấy lên mà đọc.
- Tại sao... em không nói cho anh... tại sao em phải giấu anh... kết quả xét nghiệm này...
- Anh... đã nhìn thấy...?
- Đúng, anh đã hồi phục thị lực... làm ơn nói với anh... đây chỉ là trò đùa đi...
- Em... xin lỗi... đây không phải là... trò đùa... đây là sự thật... em không nói với anh... vì không muốn anh kích động như bây giờ...
Thành Duệ ôm lấy Tử Hạ mà khóc. Khóc mệt thì hai người về phòng rồi ngủ. Tận trưa, hai người vừa mở mắt ra, Thành Duệ lại ôm lấy Tử Hạ. Cứ như anh sợ cô bốc hơi trước mặt mình vậy.
- Anh ôm em chặt quá. Em không có chết ngay đâu mà.
- Nói nhảm, im miệng lại.
Tử Hạ thấy Thành Duệ cục súc vậy, có phần sợ nhưng cô cũng rất vui vì anh thương cô, không cho cô nói về việc đó nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tử Hạ lấy lên và nghe.
- Alo, là Phàm tiểu thư đúng không ạ? Tôi là bác sĩ của bệnh viện trung tâm. Chúng tôi cần gặp cô gấp.
- Được, tôi tới ngay.
Tử Hạ cúp máy, buông Thành Duệ ra.
- Anh đi với em đến bệnh viện được không? Họ bảo cần gặp em gấp.
- Được.
Hai người nhanh chóng đi đến bệnh viện. Tử Hạ đến nơi hẹn thì thấy có một phụ nữ đang ngồi đó.
- Cháu là Phàm Tử Hạ đúng không?
- Vâng ạ.
- À, về bản xét nghiệm ung thư ấy... nó là của ta... ta xin lỗi, chắc mấy ngày gần đây cháu sợ lắm.
- Dì... bị ung thư giai đoạn cuối?
- Giai đoạn cuối? Lần trước ta xét nghiệm là giai đoạn đầu mà?
Hai người hoang mang nhìn sang Thành Duệ.
- Sao hai người nhìn tôi? Tôi đâu biết gì đâu.
Cả ba lại nhìn sang vị bác sĩ đang đứng ở kia.
- À, là do y tá mới vào nghề làm xét nghiệm còn sơ sót, mong hai người bỏ qua. Đây mới là bản xét nghiệm của hai người này.
Vị bác sĩ kia đưa cho Tử Hạ và người phụ nữ ấy mỗi người một bản xét nghiệm. Cả hai đều bình thường. Thành Duệ và Tử Hạ lại được một phen hú hồn.
Hai người cúi đầu chào người phụ nữ và vị bác sĩ rồi ra về. Trên xe Thành Duệ gọi điện cho Phong Lãnh, mắng vốn cái bệnh viện này. Tử Hạ ngồi cạnh lắc đầu. Ban đầu Thành Duệ còn đòi đuổi việc vị y tá kia, nhưng sau bao sự năn nỉ kèm đe dọa của Tử Hạ thì cơn tức của anh cũng dịu xuống phần nào