Tử Hạ vẫn nằm yên trong lòng Thành Duệ, cô thật sự thấy yên bình.
Bỗng Phong Lãnh đi vào, nhìn thấy cảnh tượng liền mỉm cười. Tử Hạ mặt đỏ như trái cà chua chín liền ngóc đầu dậy. Phong Lãnh thấy phản ứng của cô làm ông chỉ biết cười.
- Tiểu Băng.
- Vâng ạ.
- Có người muốn gặp con ở phòng của ta, con đi mau đi.
- Vâng ạ.
Tử Hạ đi ra cửa, mang giày rồi chạy tới phòng của Phong Lãnh.
- Cậu tới rồi.
- Mạch Thiên? Cậu tới đây làm gì?
- Tôi tới để nhìn cậu thôi, cậu yên tâm, tôi không có ý gì khác.
- Cậu đến đây chỉ để nhìn tôi?
- Đúng, nếu cậu có chuyện gấp, cậu có thể đi, còn nếu cậu rảnh có thể nói chuyện với tôi không?
- Thưa bố, ai tìm cô ấy vậy ạ?
- Là Mạch Thiên?
- Cái gì chứ?! Con phải đi tìm cô ấy.
- Làm gì mà con cuống cuồng như vậy, nó sẽ không dám làm gì Tiểu Băng đâu.
- Sao bố lại chắc chắn như thế?
- Nó đến để gặp Tiểu Băng, nhưng nếu bây giờ Tiểu Băng chưa trở lại, có lẽ hai đứa nó đang đi dạo nói chuyện.
- Con càng phải đi tìm cô ấy.
- Nếu con làm vậy rõ ràng là con không tin có, ngay cả việc bà nội con gặp nó cũng vậy. Có thể đối với con câu nói đó rất bình thường. Nhưng đối với Tiểu Băng là con đã không tin nó, nghĩ nó coi trọng tiền bạc hơn con. Nếu con yêu nó, nó cũng yêu con, con bé sẽ tự biết chừng mực. Ta chỉ nói thế thôi, con có muốn đi tìm hay không thì tùy.
- Con biết rồi ạ.
- Cậu rủ tôi đi dạo làm gì?
- Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
- Cậu hỏi đi.
- Cậu thật sự yêu Hàn Thành Duệ?
- Đúng vậy, tôi yêu anh ấy.
- Tôi có chuyện muốn thông báo với cậu.
- Cậu cứ nói?
- Sắp tới tôi cùng em tôi sẽ gia nhập Hàn Sát. Kí ấn của Huyết Sát cũng đã được gỡ bỏ trên tôi và em ấy.
- Cậu được Huyết lão gia cho phép?
- Đúng vậy.
- Tôi cũng không có ý kiến gì. Coi như tôi có thêm một đồng đội thôi.
- Ừ.
Lúc cô về phòng y tế thì thấy Thành Duệ vẫn đang nằm đó. Cô đi chầm chậm lại thì bất ngờ bị anh kéo xuống.
- Mạch Thiên cậu ta nói gì với em?
- Không có gì, chỉ là báo với em cậu ta gia nhập Hàn Sát thôi.
- Thật sự?
- Vâng.
Thành Duệ ôm cô vào lòng, không nói gì. Cô nghe anh im lặng cũng biết anh đang nghĩ gì.
- A Duệ, em chỉ yêu anh thôi. Đối với em cậu ta chỉ là bạn, nên anh đừng suy nghĩ nữa.
- Làm sao em biết anh đang nghĩ gì?
- Vì em yêu anh, nên hiểu rất rõ anh.
Nói rồi cô vươn người hôn anh.
- Trời cũng tối rồi, để anh đưa em về.
- Vâng.
Thành Duệ gọi Kha Nguyệt và Minh Thành đang đi dạo để cùng đi về Phàm Gia và Hạ Gia. Bất ngờ là hai gia đình hôm nay lại ăn chung, có cả sự góp mặt của Khả Du và mẹ cô. Buổi ăn diễn ra rất vui vẻ, dù lúc chiều Tử Hạ và Kha Nguyệt đã ăn nhưng do đồ ăn quá ngon mà hai người lại được phen căng bụng.
Đến mãi 8 giờ, bữa tiệc nhỏ mới kết thúc.
Thành Duệ cùng Minh Thành định về thì Tử Hạ cùng Kha Nguyệt níu áo hai người lại, bảo hãy ở một đêm rồi về. Minh Thành không hiểu tại sao Kha Nguyệt muốn anh ở lại. Nhưng Thành Duệ biết rất rõ, cô vì sợ anh sẽ lái xe ẩu tả như lần trước mà gặp tai nạn. Cô rất sợ.
Rồi hai người cùng đồng ý. Minh Thành ở Hạ Gia. Thành Duệ ở Phàm Gia.
Sáng sớm hôm sau, 4 người chuẩn bị đầy đủ rồi đến Hàn Sát. Hôm nay có người mới nên Phong Lãnh yêu cầu những sát thủ đi sớm.
Người mới là Mạch Thiên - Mạch Nhu, có vẻ ai nấy đều bất ngờ, trừ nhóm 5 hôm qua đã biết từ lâu.
- Xin chào mọi người, tôi là Mạch Thiên cùng em gái Mạch Nhu từ hôm nay sẽ chuyển đến Hàn Sát. Xin mọi người chỉ bảo thêm.
Trong suốt buổi tập, Mạch Thiên thì luôn đi theo Tử Hạ, còn Mạch Nhu thì quấn lấy Thành Duệ. Rốt cuộc là có ý gì?
Sau 2 tiếng tập luyện, mọi người chia thành nhóm nghỉ ngơi chuyện trò.
- Tiểu Băng.
- Em đây.
- Em có cảm thấy hai anh em họ Mạch này rất bất thường? Người thì quấn lấy em, người thì quấn lấy anh.
- Em cũng không rõ, em nghĩ cả anh và em nên cẩn thận thì hơn.
Tử Thiên, Kha Nguyệt và Minh Thành ngồi gần đó cũng đồng tình. Có vẻ ai cũng cảm nhận được sự bất thường của hai anh em này.
Họ không hề biết rằng có hai ánh mắt của ác quỷ đang trốn trong góc tối nhìn họ rồi cười nham hiểm.