- Cậu không còn yêu cô ấy à? Cô ấy là vợ cậu đấy?
- Tôi không hề yêu cô ta. Người tôi yêu là vợ cậu.
Cuộc hội thoại đã được phát qua hai chiếc tai nghe liên kết với chiếc máy mà Tử Hạ đưa cho Thành Duệ. Tử Hạ không muốn Kha Nguyệt nghe nên đã đưa cho Tử Thiên một cái, Kha Nguyệt ngồi đó nghịch tóc cô.
“ Đúng như mình nghĩ, cậu ta không phải Minh Thành, mà là... “
- Tiểu Hạ, em giải thích chuyện này như thế nào đây?
- Lát em sẽ giải thích cho anh. Bây giờ nghe tiếp đi.
- Yêu vợ tôi?
- Đúng, tôi yêu vợ cậu. Là Phàm Tử Hạ.
- Mới mấy tuần trước còn bảo yêu Tiểu Nguyệt nên mới cưới cô ấy. Mới hôm qua còn lo cho cô ấy vì cô ấy bị thương mà mất trí nhớ. Cậu cũng bị mất trí nhớ theo Tiểu Nguyệt hay sao?
Nếu Tử Hạ mà không nói việc người này không phải Minh Thành - bạn của anh thì có lẽ nãy giờ đã có đánh nhau rồi.
- Có sao? Tôi không hề nhớ.
- Chuyện đó là chuyện của cậu. Tôi không có quyền can thiệp vào. Cậu liệu mà xử lí. Chào.
Thành Duệ để lại một câu nói rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà cao tầng đó.
- Em đã nghe hết rồi đúng không?
“ Em nghe hết rồi. Anh mau trở về bệnh viện đi “
- Được, anh đang về
“ Em chờ anh “.
Thành Duệ nhanh chóng trở về bệnh viện.
- Tiểu Nguyệt, cậu ngủ đi. Tối rồi đấy, mai tớ cho nghịch tóc của tớ tiếp.
- Được, tớ sẽ ngủ.
Kha Nguyệt ngoan ngoãn nằm xuống, nắm lấy tay Tử Hạ rồi nhắm mắt lại.
Thành Duệ cũng vừa về bệnh viện, tìm đến phòng của 3 người kia đang ở.
- Anh vào đây.
Tử Hạ gỡ nhẹ bàn tay của Kha Nguyệt đang nắm lấy cánh tay của mình rồi đắp chăn lại cho cô.
- Anh hai, anh có nghĩ người lúc nãy là Minh Thành không?
- Chắc chắn là không. Cậu ta không phải loại người quên tình cảm nhanh đến thế.
- Vậy anh nghĩ đó là ai cải trang?
- Anh không biết. Nhưng anh nghe người đó bảo thích em?
- Vâng.
- Mạch Thiên?
- Em cũng nghĩ vậy. Nhưng em không chắc chắn. Chúng ta sẽ phải điều tra sâu hơn. Nếu thật sự là Mạch Thiên thì cậu ta đang lợi dụng đám người buôn bán chất cấm để tiếp cận chúng ta. Nếu tìm được cậu ta có thể sẽ tìm được đám người kia.
- Em nói có lý. Hôm nay chúng ta sẽ để Kha Nguyệt ngủ một mình. Ta sẽ đi điều tra.
Tử Hạ nghe hai người kia nói vậy có chút bất ngờ nhưng cô cũng hiểu.
- Được, ta đi thôi.
11 giờ đêm.
Cánh cửa phòng của Kha Nguyệt mở dần ra. Một bóng người đi đến giường, tay cầm dao. Người đó mang sát khi đi đến chiếc giường đang có người thở đều đều trên đấy.
- Tất cả là tại cô. Nếu cô không mất trí nhớ, không làm Tiểu Hạ lo lắng, thì Tiểu Hạ đã không bị thương do phát súng hôm đó, người bị thương hôm đó đã là cô
Con dao hạ xuống dần, nhưng lại bị người nằm trên đó chụp lại.
- Chúng ta cần nói chuyện, Mạch Thiên.
Đèn phòng nhanh chóng được bật lên, bây giờ Mạch Thiên mới biết người nằm trên đó không phải Kha Nguyệt mà là Tử Hạ.
- Tại sao cậu lại biết tôi sẽ tới đây? Tại sao cậu biết tôi đã giả thành Vân Minh Thành?
- Vì thái độ của cậu rất lạ khi không hề tới thăm Kha Nguyệt. Lúc Thành Duệ ở trên tòa nhà với cậu, tôi đã gắn máy nghe lén trên người anh ấy. Câu nói của cậu khiến tôi chắc chắn rằng hoàn toàn không phải là Minh Thành. Tại sao cậu là giả thành anh ta?
- Tôi giả thành anh ta để tiếp cận cậu, chỉ thế thôi. Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc Hàn Thành Duệ anh ta có cái gì mà tôi không có, khiến cậu chọn anh ta
- Thứ mà cậu mãi mãi không có, đó chính là tình yêu của tôi. Nếu cậu là chính cậu của ngày xưa, bây giờ ta đã làm bạn với nhau rồi.
- Hừ, cậu nghe cho rõ đây Phàm Tử Hạ. Thứ mà tôi không có được, cũng đừng hòng ai khác có được. Tôi không có được thì tôi sẽ phá hủy nó. Cậu chứ chờ đi.