Hôm sau, Kim Kỳ dù tinh thần vẫn còn chưa ổn định lắm nhưng vẫn phải đi làm. Cuộc sống của một cô gái độc thân cha mẹ mất sớm chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ. Buổi sáng đi làm, đến chiều về cô sẽ đến siêu thị mua đồ ăn dự trữ cho cả tuần rồi về nhà xem phim cùng chú cún con.
“Bì Bì! Con phải ở nhà ngoan nhé! Mẹ đi làm đây!”
Kim Kỳ tạm biệt cún cưng của mình rồi đóng cổng đi làm. Cô thường ra khỏi đoạn đường này đến đại lộ lớn để đi bằng xe buýt. Hôm nay là ngày rất quan trọng đối với cô, vì cô sắp sửa thay đổi bộ phận trong công ty nơi mà mình làm. Sau hai năm cố gắng làm việc, cuối cùng cô cũng đợi được ngày mình thăng chức lên làm trợ lý riêng của Lâm tổng. Người này cô chẳng biết đến nhiều, chỉ biết anh chính là cấp trên của mình, rất lạnh lùng và cực khó tính. Lúc hỏi các đồng nghiệp khác, biết anh hơn mình tận 9 tuổi thì Kim Kỳ cũng hiểu được phần nào. Những người đàn ông trưởng thành, họ thường phải đưa ra những quyết định có sự tính toán và suy xét cao.
Đến nơi làm việc.
Kim Kỳ đi theo trợ lý cũ của Lâm tổng là Trình Phi đến phòng làm việc của anh. Cô vô cùng hồi hộp, cứ lấy đà rồi hít thở như đang tập thể dục hạng nặng. Cánh cửa mở ra, trước mắt Kim Kỳ là một căn phòng làm việc được bày trí ngăn nắp gọn gàng, trên bàn có một bình hoa loa kèn trắng và bảng tên của Lâm tổng - Lâm Nhất Ngôn.
Lâm Nhất Ngôn? Sao mình thấy quen quen ấy nhỉ?
Trong khi Trình Phi đã cúi đầu chào bóng lưng của Nhất Ngôn thì Kim Kỳ vẫn còn đứng đờ đẫn cả ra. Cậu ta ngớ người, vội vàng đẩy đẩy tay bảo cô mau chào anh. Ý thức được mình đang mất tập trung, cô lấy lại bình tĩnh rồi chào.
“Chào Lâm tổng! Tôi là Kim Kỳ, là trợ lý mới của anh ạ!”
Nhất Ngôn quay người lại, một người đàn ông với thân hình cao lớn cùng khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ngay trước mắt khiến Kim Kỳ phải ngỡ ngàng. Cô bất giác hé môi ra không thể khép lại được, giống như sắp thốt lên vì sự điển trai này.
Má ơi! Đẹp trai quá vậy? Đây... thật sự là Lâm tổng trong lời đồn đó sao? Làm gì có ai đã 32 tuổi rồi mà lại như thiếu niên 17 thế này?
Còn anh, từ khoảnh khắc quay lại nhìn vào khuôn mặt người con gái ấy, anh đã hoàn toàn nhớ ra mọi chuyện của đêm hôm đó. Là cô, chính cô đã nằm trên giường anh, còn cùng anh trải qua một đêm mặn nồng. Hai con người nhìn nhau bằng hai biểu cảm hoàn toàn trái ngược làm Trình Phi đứng đơ bất động. Cậu ta không hiểu là mình đang chứng kiến hiện tượng gì, nhưng có cảm giác giống như họ bị trúng tia sét cực mạnh vậy. Nhất Ngôn sau một hồi kinh ngạc vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh nhận ra dường như Kim Kỳ không nhớ gì về anh và chuyện tối đó cả. Trong lòng của ai kia bỗng dấy lên một sự ấm ức.
Được lắm! Vừa gặp tôi lần đầu đón nhận nồng nhiệt, vậy mà chưa gì em đã quên rồi sao?
Kim Kỳ có chút phấn khích, cô cũng đã quên hẳn rắc rối mà mình đã gặp đêm hôm trước, thoải mái đón nhận công việc mới cùng với vị cấp trên anh tú này.
“Được rồi! Từ nay cô sẽ ngồi ở góc đằng kia. Trình Phi, đem tài liệu này đưa cho cô ấy đi!”
Cô đưa mắt nhìn theo hướng mà Nhất Ngôn chỉ, là cả một đống tài liệu chất cao như núi Ngũ Hành Sơn ở trên kệ tủ. Không sai. Cô không hề nhìn lầm. Vậy ra công việc mà trợ lý mới phải đảm nhận là như thế này sao? Cô nhìn sang Trình Phi với ánh nhìn đầy đau khổ, nuốt một ngụm nước bọt không dám từ chối. Kim Kỳ cười gượng ép.
“Mong Lâm tổng... chỉ giáo thêm ạ!”
Quả nhiên được cái này thì lại mất cái khác mà! Ngồi gần một Lâm tổng đẹp trai như thế mà nhìn sang số tài liệu này thì đúng là không nuốt trôi nổi rồi.
...
Ra khỏi công ty đã là 18h, Kim Kỳ đứng ở ngoài cổng vươn vai qua lại cho khoẻ khoắn. Đã lâu rồi không làm việc hết công suất như vậy khiến cô thấy hơi uể oải. Lúc này, cô mới có thời gian suy nghĩ đến chữ Nhất trên ngực người đàn ông kia, thấy có chút trùng hợp.
“Nhất? Lâm Nhất Ngôn?”
Kim Kỳ vừa đi bộ đến trạm chờ xe buýt vừa lẩm bẩm. Một suy nghĩ kì lạ thoáng qua trong đầu rồi vụt tắt ngay lập tức. Người có danh vọng địa vị như Nhất Ngôn, lại còn có nhan sắc thượng thừa như anh đâu thể nào tự dưng lại dâng mình cho cô được? Cô chỉ là một nhân viên tầm thường, nhan sắc cũng không quá nổi bật, tài sản của cải càng không có. Người như cô thì Nhất Ngôn có thể lợi dụng được gì chứ? Kim Kỳ thở dài một hơi, suy nghĩ quá nhiều chỉ làm cô thêm mệt.
Đi một hồi cũng đến trạm xe buýt, người ngồi đợi chuyến này chỉ có mỗi mình cô. Lúc ngồi xuống, Kim Kỳ vừa lấy điện thoại trong túi xách ra định gọi cho Nhỉ Nhi thì có người đi đến, còn đột ngột nắm lấy cổ tay cô.
“Kỳ Kỳ!”
Cô giật mình theo phản xạ mà rút tay về rồi đứng bật dậy. Trước mặt là một chàng trai tóc vàng nâu đeo kính, là bạn trai cũ của cô Mạc Khiêm. Cả hai đã chia tay nhau cách đây 2 năm rồi, kể từ khi cô bước chân vào Lâm thị làm việc. Anh ta từ lâu cũng không còn liên lạc hay có bất kỳ quan hệ gì với cô, tại sao bây giờ lại xuất hiện?
“Đừng gọi thân mật thế? Tôi và anh bây giờ không có gì để nói đâu!”
Xe buýt đã tới, Kim Kỳ định lên xe thì đã bị Mạc Khiêm ngăn lại, cứ níu tay cô không chịu buông. Tài xế thấy cô đã lâu không lên xe, đã lái xe đi mất làm cô lỡ một chuyến xe về nhà. Cô bực tức hất tay anh ta ra.
“Bỏ tay ra! Tôi lỡ chuyến về rồi đấy anh vừa lòng chưa?”
Ở đoạn đường phía trước, tình cờ Nhất Ngôn cũng đi ngang qua và nhìn thấy cảnh tượng cô đang dằn co cùng người đàn ông lạ.
Người phụ nữ đã từng thuộc về Lâm Nhất Ngôn này, còn có thể để kẻ khác chén chân vào sao?
Thế là Nhất Ngôn liền lái xe đến rồi tấp ngay vào lề bước vội đến, nhưng anh còn chưa kịp hỏi han gì thì Kim Kỳ đã đi trước một bước. Cô vội vàng choàng tay mình vào tay anh, giới thiệu với Mạc Khiêm.
“Bạn trai tôi đến rồi, mong anh đừng làm phiền tôi nữa!”
...