“Cái gì?”
Nhi Nhi nghe toàn bộ câu chuyện của Kim Kỳ xong thì liền hoảng hốt, suýt nữa hù cho khách mua hoa bỏ chạy. Cô ấy không ngờ cô bạn thân luôn giữ mình như Kim Kỳ lại có ngày trở thành “bà hoàng bao nuôi” như vậy.
“Là ai vậy? Là ai mà có số hưởng thế?”
Nhi Nhi sau khi bình tĩnh lại thì vừa hỏi cô vừa cười, cũng mong có người mau chóng rước cô về cho xong. Kim Kỳ đang đau đầu mà còn bị trêu thì càng thêm phiền não, cứ liên tục tặc lưỡi lắc đầu. Cả đêm đó ra sao cô còn không nhớ hết thì lấy gì mà thấy mặt người ta đây? Nghĩ đến chuyện cả hai đã làm gì thôi Kim Kỳ đã thấy xấu hổ đến đỏ mặt rồi, cô cũng không thể nghĩ được gì nữa.
“Làm sao mà nhớ được chứ? Cả đêm làm gì tao còn chẳng nhớ!”
Trong đầu hiện lên vài đoạn hồi tưởng, khuôn mặt của người đó dù mờ ảo nhưng đường nét vẫn hoàn mỹ đến khó cưỡng được. Anh có sóng mũi cao, đôi môi thanh tú cùng giọng nói trầm trầm rất êm tai. Kim Kỳ nhớ người đó luôn vuốt ve cô, rất dịu dàng mà cũng rất cuồng nhiệt.
“Đừng sợ! Cứ từ từ thôi!”
Giọng nói văng vẳng bên tai cứ như vừa mới xảy ra đây thôi làm Kim Kỳ nổi cả da gà. Nhi Nhi nghe xong chỉ biết lắc đầu, bảo cô cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì rồi tắt máy. Kim Kỳ biết cô ấy bận bịu nên cũng không làm phiền. Nhưng làm sao lại xem như chưa xảy ra chuyện gì được? Hai chân cô đến giờ vẫn đi không vững, đau ê ẩm toàn thân, đầu óc thì không thể tập trung vào công việc. Có lẽ cô sẽ ngủ nguyên ngày để cho đầu óc được thư giãn trở lại rồi mới tính tới chuyện lâu dài.
Đang ngồi đau đầu, bỗng Kim Kỳ lại nhớ ra thêm một chi tiết nữa, cô vỗ tay chan chát.
“Phải rồi! Hình như... trên người anh ta có hình xăm.”
Hình xăm ấy dường như là tên của anh nằm ở ngay ngực trái, nhưng Kim Kỳ không nhớ rõ rốt cuộc là hình gì. Cô vò đầu suy nghĩ, chỉ nhớ mỗi một chữ “Nhất“. Vậy cuối cùng là cái gì Nhất?
...
Nhất Ngôn ngồi trong phòng làm việc ở nhà, thi thoảng lại có chút xao lãng vì nhớ đến đêm định mệnh ở buổi tiệc khai trương. Là ai đã vào phòng của anh? Là ai đã tình nguyện trao đi cái ngàn vàng ấy cho anh rồi lại bóc hơi không rõ tung tích. Lẽ ra khi biết anh là người có danh tiếng và sự nghiệp, người đó phải tống tiền anh mới đúng. Đằng này, cả danh tính là ai anh còn không thể điều tra ra, một chút manh mối cũng không rõ. Nhân viên trong công ty nhiều đến như vậy, Nhất Ngôn quả thực thấy rất đau đầu.
“Nhất Ngôn à!”
Giọng nói của mẹ làm anh giật mình. Bà mở cửa đi vào, tay cầm chiếc mâm đựng gì đó rồi tiến gần hơn bảo.
“Cả ngày con cứ làm việc như thế thì lấy sức đâu ra chứ? Ăn chút gì đi!”
Nhất Ngôn nhìn bát cháo tổ yến Lâm phu nhân đặt trên bàn, anh thừa biết bà vào đây là có mục đích gì nên cũng không muốn vòng vo. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh nói.
“Nếu mẹ cũng muốn cùng quan điểm với cha, muốn con cưới Mỹ Ngọc thì hãy bỏ suy nghĩ đó đi! Con sẽ không bao giờ cưới người mà con không yêu làm vợ.”
Chuyện hôn nhân môn đăng hộ đối, với những gia đình có quyền thế như Lâm gia chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi. Cha anh đã từng nhiều lần mong anh yên bề gia thất, tìm được người vợ có thể hỗ trợ mình trong công việc sau này. Nhưng anh vốn dĩ không thích sự sắp đặt ấy từ cha mình. Hơn nữa bây giờ, trong lòng anh chỉ có hình bóng của cô gái đêm hôm đó, tâm trí quả thực không thể để đi đâu được nữa. Lâm phu nhân cũng thừa hiểu con trai mình, cũng đồng quan điểm không thích việc sắp đặt hôn nhân trên danh nghĩa lợi ích. Bà chẳng qua cũng chỉ là chiều theo ý Lâm lão gia nên mới ngỏ ý khuyên nhủ con trai.
“Mẹ biết là con không thích, mẹ cũng vậy. Nhưng nếu muốn cha con không hối thúc, thì chỉ còn cách con phải nhanh chóng có bạn gái đi đã!”
Nhất Ngôn không suy nghĩ gì nhiều, anh trả lời ngay với mẹ.
“Con đã có rồi!”
Lâm phu nhân nghe xong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hết sức.
“Thật không? Là con gái nhà ai vậy?”
Nghe mẹ hỏi đến đây, anh có chút khựng lại không biết nên trả lời thế nào.
“Con... không biết cô ấy là ai cả!”
Bà nghe xong vừa hoang mang vừa bàng hoàng. Từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy con trai mình có thái độ lúng túng như thế. Nhìn anh khá lâu, bà mong mình sẽ nghe được câu trả lời gì đó khiến mình hài lòng. Nhất Ngôn biết mẹ là người hiểu ý mình hơn cha, vậy nên anh cũng không muốn giấu mẹ mà đã kể bà nghe chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở khách sạn.
“Cái gì? Con... con đã...”
Lâm phu nhân vô cùng sốc, càng sốc hơn khi bà nghe anh bảo rằng mình không hề biết chút danh tính gì về cô gái đó cả. Vậy chẳng khác gì là mò kim đáy bể? Nhất Ngôn cũng đang rất đau đầu, biết rằng chỉ có thể là nhân viên của công ty, nhưng cả trăm nghìn người như thế thì đúng là khó tìm thật. Nghĩ đến đây, anh lại nói.
“Nhưng dù sao cũng chỉ là một đêm say, cơn và cô gái đó chưa quen biết gặp gỡ lần nào, khó mà có thể yêu được.”
Lâm phu nhân nghe xong liền nhăn mày phản đối.
“Không yêu được cũng phải yêu. Đã là đàn ông rồi thì con phải tự gánh lấy trách nhiệm mà mình đã gây ra đi chứ!”
...