Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 1: Chương 1: Hỏng Rồi! HỎNG RỒI!




“Hôm nay quá chén rồi, cậu chủ đừng uống nữa!”

Lễ khai trương khách sạn mới trong chuỗi chi nhánh khách sạn của Lâm gia diễn ra thành công tốt đẹp. Lâm Nhất Ngôn đón tiếp rất nhiều khách hàng, từ bạn bè đến những đối tác làm ăn lớn khiến anh đã khá say. Bình thường tửu lượng không tồi, nhưng vì phải tiếp khách từ sáng đến tận tối khuya khiến anh cũng phải hoa mắt chóng mặt. Trợ lý của Nhất Ngôn là Dĩ Hào gợi ý muốn đưa anh đến phòng nghỉ, nhưng anh nhất quyết bảo mình còn rất tỉnh táo, có thể tự đi được.

“Cậu đứng yên đó cho tôi! Tôi... tự đi được.”

Anh đi loạng choạng bám qua bám lại hai bên tường, mắt mơ màng tìm kiếm căn phòng mà mình đã đặt trước. Phòng của anh là 288, nằm ở cuối dãy lầu 1 nên cũng khá dễ tìm. Ở phía bên kia, có một cô gái cũng đang trong tình trạng say rượu, cô loay hoay đi tìm phòng của mình.

“Phòng 280 là phòng nào vậy? Đi hết cả khách sạn rồi mà có tìm thấy đâu?”

Tửu lượng kém thế này mà vẫn bị mời rượu làm Kim Kỳ cảm thấy buồn nôn liên tục. Cô đang tìm phòng thì chạy đến chậu cây xanh rồi nôn ra luôn. Vì mới vào làm việc không lâu, vậy nên cô vẫn cần có chút quan hệ rộng rãi để dễ dàng hơn cho việc làm sau này. Không uống được cũng gắng gượng, và hậu quả thì thành thế này đây. Cô nhìn lên bảng số phòng 288, khẳng định chắc nịch rằng đây là phòng mình rồi đẩy luôn cả cửa đi vào. Anh nhân viên thấy cửa phòng mà mình đã mở khoá sẵn đang hé, đoán rằng Nhất Ngôn đã vào trong nên vội vàng đi đến định đóng lại. Nào ngờ, vừa đi đến thì gặp ngay anh đang ngã nghiêng đến gần. Cậu nhân viên cúi đầu chào, dù có chút thắc mắc nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều.

Nhất Ngôn vào phòng, hai mắt mơ màng chẳng thể nhìn rõ đồ đạc bên trong được bố trí ra sao. Anh chỉ nhìn thoáng qua thấy có bóng dáng của một cô gái ăn mặc mát mẻ nằm trên giường. Tiến lại gần, Kim Kỳ cũng cảm giác được có người vào nên đột ngột bật dậy, hai con người say rượu lần đầu gặp nhau, chả ai nhìn rõ được gì. Men rượu dâng trào, Nhất Ngôn vội vàng cởi áo sơ mi ra rồi ném xuống nền gạch trắng, giày cũng ném tung tóe. Kim Kỳ cũng từ từ nới lỏng váy hoa, hai người lao vào nhau không chút do dự. Sức nóng của cả hai càng thêm nồng cháy khi có men rượu trong người. Nồng nhiệt từng đợt, quấn lấy nhau triền miên không dứt.

...

Cả một đêm miệt mài, Kim Kỳ thức dậy với cái đầu đau như búa bổ. Cô nhăn nhó ôm trán, vẫn chưa tỉnh táo được và hoàn toàn không nhớ gì về đêm qua. Chiếc chăn trên người tuột xuống, cảm giác mát mẻ đến lạ làm cô giật mình hoảng hốt.

Mình... Quần áo của mình đâu?

Trời ơi! Hỏng rồi! Hỏng rồi Kim Kỳ ơi!

Kim Kỳ vội vàng kéo chăn lên che lại, nhìn xuống nền nhà thì thấy quần áo lót cùng váy nằm khắp nơi, kế bên đó còn có một chiếc áo sơ mi đen của nam. Cô tròn mắt, bắt đầu cảm thấy chuyện này không đúng. Nhắm mắt giữ bình tĩnh rồi lại hé mắt ra, Kim Kỳ há hốc mồm khi có người đàn ông nằm kế bên mình, anh cũng không mặc gì cả. Cô đưa tay che miệng không nói nên lời, vì anh nằm quay lưng nên cũng không thể nhìn được anh là ai. Giờ phút này cô cũng đâu còn mặt mũi nào để ý chuyện đó nữa, vội xuống giường ôm quần áo đi vào trong toilet.

Nhất Ngôn mở mắt, tay day day thái dương, trong đầu anh bắt đầu hiện ra những hình ảnh ám muội làm anh thấy đau đầu. Cô gái đã cùng anh thân mật cả đêm, còn cuồng nhiệt nồng nàn với anh như vậy bây giờ lại biến mất không chút dấu vết. Anh bật người ngồi dậy, thở dài một hơi không biết làm sao. Anh còn nghĩ do đêm qua mình say quá, vào nhầm phòng rồi làm ra chuyện không hay.

Điện thoại reo lên, Nhất Ngôn đưa tay lấy nó ở đầu bàn rồi nghe máy.

“Cậu chủ! Còn 20 phút nữa là cuộc họp diễn ra rồi, cậu quên rồi sao?”

Nhất Ngôn hoảng hồn nhìn đồng hồ, anh mới nhớ ra hôm nay là cuộc họp cổ đông quan trọng của công ty. Kim Kỳ bây giờ lòng đầy hoang mang, những hình ảnh làm cô ngượng đỏ mặt ấy cứ hiện lên trong đầu làm cô chẳng tập trung được. Cô xin nghỉ cả một ngày, vùi đầu vào đống chăn mền vò đầu bức tai. Cô chỉ nhớ rằng mình đã uống rất nhiều, đã vậy còn là hai ba loại rượu cùng một lúc. Tửu lượng thì kém mà lại thích thể hiện mới dẫn đến hậu quả này.

Cô có chút sợ hãi, sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thế là Kim Kỳ gọi điện thoại cho Nhi Nhi, bạn thân nhất của cô để tâm sự. Cô ấy là chủ của một shop hoa nhỏ tại trung tâm thành phố, công việc cũng khá ổn định và suôn sẻ.

“Có chuyện gì vậy Kỳ Kỳ? Mày không đi làm sao?”

Kim Kỳ trong lòng bồn chồn không yên, cô cứ nhớ về hình ảnh mơ hồ của người đàn ông đã ngủ cùng mình. Khuôn mặt ấy tuy không thể nhìn rõ, nhưng lại toát lên sự cuốn hút đến khó tả. Mùi hương đến cả giọng nói ấy, cả một đêm cứ làm cho cô không thể thoát ra được. Cô đập tay lên đầu rồi la ó, cố gắng để không nhớ đến nữa. Nhi Nhi ở đầu dây bên kia không hiểu cô đang làm gì, liền hỏi.

“Mày đâu rồi Kỳ Kỳ? Sao không trả lời vậy?”

Kim Kỳ khổ sở ôm đầu, mái tóc đen dài rối bời vì vùi đầu vào chăn gối. Cô khóc lóc kể với bạn thân.

“Mày ơi! Tao đã trót dại hại đời trai của người ta rồi!”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.