“Gần đây đứa bé trong bụng còn làm con khó chịu không?”
“Dạ có một chút! Nhưng không sao ạ!”
Kim Kỳ cùng cô Trương làm bữa ăn chiều, trải qua những ngày bình yên. Tuy trong lòng của cô bây giờ vẫn còn gợn sóng, nhưng cô nghĩ mình bây giờ ở đây cũng tốt.
Sáng hôm sau.
Cô một mình đi đến cánh đồng hoa cúc tím, nơi đã minh chứng cho tình yêu của cô và Nhất Ngôn. Đứng giữa cánh đồng này, cô hệt như một vệt sáng nhỏ nhoi trên bầu trời rộng lớn. Hình ảnh của anh hiện ra trước mặt, cùng với nụ cười dịu dàng vẫn luôn dành cho mỗi cô. Kim Kỳ bất giác rơi vào lưng chừng của cảm xúc, khoé mắt không kìm được mà rưng rưng. Yêu nhau thật nhiều, để rồi cũng làm nhau đau đớn thật nhiều.
Nếu như giây phút ấy biết sẽ có ngày làm nhau tổn thương, chúng ta hà cớ gì phải yêu nhau nhìu đến thế?
Hai tuần trôi qua.
Nhất Ngôn vẫn không thể phấn chấn hơn được dù chỉ một chút, anh không ăn uống gì, chỉ uống rượu rồi lại nước lã. Đến nỗi cơn đau bao tử dữ dội làm anh ngất đi, sau khi nhập viện cũng chẳng ăn gì ngoài uống sữa. Lâm phu nhân đau đớn vô cùng, bà ngồi bên giường bệnh nhìn anh thút thít.
“Con à! Con định như thế đến bao giờ?”
Anh ngồi tựa lưng vào thành giường, đôi mắt đờ đẫn như một người vô hồn, không cười cũng chẳng khóc. Sắc mặt anh nhợt nhạt, thiếu sức sống. Giọng anh rất nhỏ, dường như đã mất rất nhiều hơi sức.
“Con sai rồi! Con sai rồi phải không mẹ?”
Lâm phu nhân nức nở lắc đầu.
“Không. Không phải con. Là mẹ, là mẹ không thể bảo về được tình yêu của con, để cho cha con làm mọi chuyện ra nông nỗi này!”
Hai mẹ con nhìn nhau, nước mắt tuôn rơi, có lẽ trong họ đều có những nỗi đau mà dù có nói thế nào thì cũng không thể diễn tả hết được. Từ khi Kim Kỳ đi, anh đã không thể nở được nụ cười, càng chẳng thiết quan tâm đến bản thân. Anh nằm nhoài trong phòng, ngước mắt nhìn lên trần nhà, ngồi thừ trong phòng làm việc, ở công viên. Dù là ở đâu, hình bóng của Kim Kỳ vẫn hiện ra rõ rệt như thế, như vẫn còn bên anh.
Kim Kỳ ở nhà, vẫn luôn theo dõi một chút ít tin tức về Lâm thị và Lâm gia. Chỉ trong vòng vài tuần, mà tình hình ở công ty đã rối loạn cả lên vì không có sự điều hành của Nhất Ngôn. Anh hầu như mất tích khỏi truyền thông và báo đài, công ty cũng không đoái hoài đến. Lâm gia loạn cả lên, anh thì không về nhà mà bỏ đi biền biệt, Lâm lão gia và Lâm phu nhân cãi nhau ầm ĩ. Cô khẽ thở dài, có chút rối rắm trong lòng nhưng vẫn cố không để tâm. Nhìn xuống bụng rồi đặt tay lên xoa nhẹ, đứa con của cô và anh vẫn đang ngày càng lớn dần.
“Nếu như đứa bé lúc trước vẫn còn, thì bây giờ nó cũng đã lớn được một chút rồi nhỉ?”
Giọng cô buồn buồn, nhắm mắt thư giãn rồi không muốn nghĩ đến. Mỗi tối khi nằm, hình ảnh Nhất Ngôn nằm đối diện lại hiện ra. Anh mỉm cười, dang tay ôm lấy cô vào lòng.
“Lại đây! Ôm anh!”
Kim Kỳ bất giác mỉm cười, đến khi hình bóng ấy tan biến thì cô lại sực tỉnh. Cô bật người ngồi dậy, hít mũi rồi lau nước mắt.
“Không được. Sao mình cứ như vậy chứ? Nếu cứ như vậy thì con mình phải làm sao?”
Nhi Nhi sau khi tra ra được thông tin của số điện thoại, mất một khoảng thời gian để nhận ra chủ số máy là một người Trung sống tại Nhật Bản. Bà ấy tên là Trương Hàn Hân, bà cùng chồng sang Nhật sinh sống đến nay từ khi cưới được một năm. Bà và ông đều không có con cái gì, đến khi ông mất thì bà cũng chỉ một mình, ngày ngày ra vào ở cửa hàng quần á. Cô ấy lúc này mới nhớ, Kim Kỳ có từng nhắc tới một người bạn đã lâu không gặp của mẹ mình ngày trước, có chồng là người Nhật.
Nhi Nhi mừng rỡ, quyết định đi Nhật Bản một chuyến để tìm cho được Kim Kỳ. Đến nơi thì đã quá trưa, Nhi Nhi không rành đường ở nơi này, nhưng cũng nhờ có học một ít ngôn ngữ của Nhật nên cũng hỏi đường dễ hơn. Khi tìm đến nơi được ghi trên báo, cũng may căn nhà vẫn còn nguyên vẹn ở đó. Cô ấy hít thở khó khăn, hi vọng Kim Kỳ thật sự sống ở nơi này và vẫn bình an. Cô ấy lấy hết can đảm gõ cửa, cánh cửa từ từ hé ra cùng một giọng nói quen thuộc.
“Tới đây! Là ai vậy ạ?”
Cửa vừa mở, Nhi Nhi và Kim Kỳ bàng hoàng nhìn nhau rồi xúc động. Cô ấy ôm chầm lấy cô rồi bật khóc.
“Con nhỏ này! Cứ vậy mà đi sao hả? Có biết tao lo lắm không?”
Kim Kỳ ôm lấy cô bạn thân mà khóc. Níu kéo mãi một hồi, hai người mới chịu vào nhà nói chuyện. Kim Kỳ cũng rất bất ngờ khi Nhi Nhi tìm được mình ở nơi xa xôi thế này. Cô ban đầu có chút nghi hoặc, sợ rằng Nhi Nhi sau khi tìm được mình sẽ nói cho Nhất Ngôn biết. Nhưng sau khi biết tin cô ấy không liên lạc được gì với anh cả, cô cũng chỉ im lặng.
“Cậu định không về thật sao? Còn đứa nhỏ? Nó cũng cần cha mà?”
“Không. Mình sẽ vừa làm mẹ, vừa làm cha của nó.”1
Rơi vào im lặng hồi lâu, Kim Kỳ nhìn sang Nhi Nhi, có chút ngập ngừng rồi lại hỏi.