Yêu? Mình... đã yêu Nhất Ngôn từ khi nào vậy chứ? Từ khi anh ta luôn dõi theo mình? Từ khi anh ta ân cần với mình, dịu dàng với mình? Hay là từ khi anh ta...
Hình ảnh Nhất Ngôn lại hiện ra trong đầu Kim Kỳ, lúc anh không ngần ngại gì mà đỡ giúp cô một vết dao. Cô đột nhiên kích động, hơi thở dồn dập như bị thiếu oxi.
Mình đã từng yêu anh ấy rất nhiều, rất rất nhiều. Và cả bây giờ... cũng như vậy. Nhưng giữa mình và anh ấy, lúc nào cũng xảy ra những vật cản quá lớn mà mình không thể chịu đựng nổi. Phải làm sao đây? Mình không biết phải làm sao hết!
Cảm giác khi ấy đều là những nỗi khổ trong tim.
Bị bao vây bởi quá nhiều sự bất lực.
Những hỉ nộ ái ố của anh, em chẳng thể nhẹ nhàng nắm bắt.
Nhất là vào thời khắc quan trọng.
Sau này, chúng ta cắt đứt liên lạc.
Quy tắc của cuộc sống vốn dĩ không có quá nhiều sắc màu.
Giấc mơ đó cứ lặp đi lặp lại.
Mơ thấy anh mỉm cười và nói với e rằng...
Giá mà chúng ta...
Không có sự trầm mặc thì tốt biết mấy!
Cô ngồi thừ người ra, bất giác đưa tay lên bấu víu vào ngực áo. Một cảm giác đau đến tê dại như làm cả trái tim cô bị bóp nghẹn. Nước mắt cứ thế trào ra trên khuôn mặt ấy, nhoè cả đôi mắt đẹp...
Màn pháo hoa rực rỡ nhất luôn lụi tàn trước tiên.
Những gì trải qua càng ấm áp, ngược lại sẽ càng thêm dày vò.
Nghe thật nhiều bài ca lãng mạn...
Cũng chẳng thể khiến cho em, thoát khỏi xiềng xích này!
Khi đó nên nói thế nào mới có thể hiểu được em đây?
Bởi vì có anh nên em mới trở nên yếu đuối.
Một góc trong tim em... Thật sự không biết phải làm thế nào?
Nhi Nhi nhìn thấy Kim Kỳ như thế, cũng không biết mình nên nói thế nào với Nhất Ngôn và có nên để anh biết hay không? Hai người đều vì chữ “yêu” mà dày vò nhau sống dở chết dở, còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Trở về nước.
Nhi Nhi do dự một tuần lễ, cứ mãi trằn trọc suy nghĩ khiến cô ấy không thể tập trung buôn bán. Cho đến chiều chủ nhật, cô ấy đã đưa ra quyết định cuối cùng. Hẹn gặp anh ở quán cà phê, biết ngay chỉ cần cô ấy bảo mình có thông tin về Kim Kỳ thì anh ấy sẽ lập tức tìm đến. Chưa kịp ngồi xuống ghế, Nhất Ngôn đã sốt ruột hỏi.
“Kim Kỳ đang ở đâu? Cô ấy thế nào? Sống có tốt không?”
Nhi Nhi đau đầu, bảo anh cứ từ từ ngồi xuống để nói chuyện một lần cho rõ. Cô ấy nhìn anh với dáng vẻ nghiêm túc, hỏi.
“Anh có thật sự yêu nó không? Còn chuyện anh giấu nó về đứa nhỏ bị sảy là thế nào?”
Anh khựng người, có lẽ ngày hôm ấy luôn là ngày dằn vặt anh nhất, khiến anh khó mà có thể quên được. Anh gục đầu, kể cho Nhi Nhi nghe toàn bộ sự việc từ khi cha anh cho người bắt cóc Kim Kỳ đến khi đưa đến bệnh viện anh mới bàng hoàng phát hiện cô có thai. Nhi Nhi hoàn toàn bị sốc, hoá ra người đang bị hiểu lầm thật sự là anh. Cô ấy nhìn vẻ đáng thương trên khuôn mặt và dáng vẻ gầy gò của anh mà xót xa.
Có lẽ Lâm Nhất Ngôn yêu Kỳ Kỳ rất nhiều! Nhìn anh ta tiều tụy vì nó như vậy, cũng đủ hiểu anh ta đã phải trải qua những chuyện gì khi nó bỏ đi đột ngột như vậy.
“Kim Kỳ đang ở Nhật. Nó sống cùng một người bạn lâu năm của mẹ nó. Cái thai trong bụng vẫn rất tốt “
Nhất Ngôn ngây ngốc nhìn Nhi Nhi. Vậy mà anh lại không thể nghĩ ra, cô sẽ có thể đến đó, đến nơi anh đã từng cầu hôn cô. Nhi Nhi khó xử khi nhìn thấy anh mắt đau đớn ấy nên chỉ biết né tránh mà nhìn đi nơi khác.
“Nếu có đến... thì đừng để nó nhìn thấy. Lần này nó mà đi, tôi sẽ không giúp anh được nữa đâu!”
Đợi đến khi Nhất Ngôn chuẩn bị hoàn tất thủ tục đi Nhật, thì lại nhận được tin các chuyến bay sang các nước đều sẽ bị hoãn do dịch bệnh. Anh lại phải chờ đợi Kim Kỳ, đợi ngày nhìn xem cô bây giờ đã như thế nào, có thay đổi gì không. Đợi đến tận 4 tháng sau khi tình hình được kiểm soát, Nhất Ngôn mới có thể sang Nhật và đi theo địa chỉ mà Nhi Nhi đã nói.
Cô bây giờ đã mang thai được hơn bảy tháng, thời gian sinh con cũng không còn bao lâu nữa thì đến. Nhất Ngôn đừng từ xa, nhìn qua khung cửa sổ, mặc dù không nhìn rõ nhưng anh vẫn rất kích động. Hình dáng ấy đã thay đổi vì mang thai, đi lại vất vả, nhưng khuôn mặt và nụ cười ấy thì không. Anh muốn lại gần, nhưng vừa bước đến thì đã khựng chân. Vì anh sợ, giống như lời Nhi Nhi đã nói, chỉ cần anh tìm đến, Kim Kỳ nhất định sẽ lại rời đi.
Kim Kỳ ở trong nhà, nói chuyện vui vẻ với cô Trương. Nhi Nhi bất ngờ xuất hiện sau lưng anh, nhắc nhở.
“Cô Trương chuẩn bị ra ngoài rồi, anh đừng để họ thấy anh ở đây!”
Nhất Ngôn nghe lời như một đứa trẻ chỉ vì sợ Kim Kỳ rời đi. Anh gật đầu rồi lặng người nấp sau những đám cây, chuẩn bị rời đi. Trong nhà đột nhiên lại vang lên tiếng thủy tinh vỡ, cùng với tiếng kêu hốt hoảng của cô Trương.
“Kim Kỳ? Con làm sao vậy? Kim Kỳ?”
“Con... A~... Con đau quá!”1
...