Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 67: Chương 67: Say tình hay say rượu?




Trải qua một năm tạm gọi là yên ổn. Từ sau khi Lâm phu nhân mất, Lâm lão gia cũng không về nhà mà mãi mê bên cạnh Triệu Mỹ Đoá, thiếu cô ta thì giống như phát điên lên vậy. Kim Kỳ ngồi nhìn Trân Ni đang ngày một lớn dần, trong lòng cũng có những suy nghĩ riêng.

Trân Ni bây giờ cũng đã được 2 tuổi rồi. Mối quan hệ của mình và Nhất Ngôn, cũng không nên như vậy mãi. Con bé cần có tình yêu thương đầy đủ của cha mẹ, bản thân mình... cũng cần làm rõ một số chuyện.

Kim Kỳ đắn đo một hồi, nhân lúc Nhất Ngôn đi làm, cô đã hẹn gặp riêng Trình Phi. Anh ấy đi theo anh đã bao nhiêu lâu nay, tính tình anh thế nào, những việc quan trọng trong gia đình cũng như công việc anh ấy cũng đều hiểu rõ. Có lẽ chuyện của năm đó, Trình Phi cũng hiểu được một chút sự tình. Hẹn gặp Trình Phi ở một quán cà phê, anh ấy vừa nhìn thấy cô thì trong lòng có chút bồn chồn lo lắng. Bởi vì, người con gái mà cậu chủ mình yêu thương khoảng thời gian gần đây luôn xa cách với anh, bây giờ lại hẹn gặp anh ấy như vậy. Trình Phi tỏ vẻ ngượng ngùng xa cách, ngồi thôi mà cũng thấy khó khăn.

“Dạ... Cô... Cô chủ gọi tôi ra đây, có việc gì không ạ?”

“Cứ gọi nước đi! Tôi sẽ hỏi sau!”

Trình Phi nặn ra một nụ cười, cũng miễn cưỡng gọi một ly cà phê nóng rồi ngồi ngay ngắn cứ như đang trong phòng họp. Kim Kỳ cụp mắt, cũng không biết nên hỏi từ đâu.

“Tôi... Tôi muốn hỏi chuyện của Nhất Ngôn!”

Nghe Kim Kỳ nhắc đến Nhất Ngôn, anh ấy mới cảm thấy yên tâm hơn một chút. Vì chuyện của Nhất Ngôn trong khoảng thời gian cô không ở bên cạnh, có kể thế nào cũng không hết được. Ở công ty, Nhất Ngôn cũng đang tìm Trình Phi để lấy thêm tư liệu về đề tài mới của dự án. Ấy vậy mà, anh đi tìm từ phòng anh ấy cho đến các phòng của thư ký lẫn các nhân viên cũng không thấy đâu. Đến khi ra quầy lễ tân, hỏi thì mới biết Trình Phi vừa đến quán cà phê hẹn gặp ai đó, điện thoại cũng bỏ ở chỗ làm.

Anh bực mình, chuyện công ty đã đủ phiền phức bây giờ người đang cần thì không thấy đâu. Thế là anh quyết định lái xe đến quán cà phê tìm Trình Phi. Tại đây, anh ấy có chút khó xử khi nghe nhắc đến Nhất Ngôn.

“Cậu chủ... Thật sự trong khoảng thời gian không có cô bên cạnh, cậu ấy đã tiều tụy đi rất nhiều. Nó giống như một cú sốc khủng khiếp vậy, bây giờ lại thêm sự ra đi đột ngột của phu nhân, khiến cậu ấy như rơi xuống vực sâu không đáy...”

Nghe đến đây, Kim Kỳ có chút nghèn nghẹn nơi cổ họng, sóng mũi cay cay làm mắt cô cũng nhoè đi. Trình Phi có ý tốt, lấy khăn giấy vội vàng đưa cho cô. Nào ngờ, cảnh tượng này lại vô tình để Nhất Ngôn nhìn thấy tất cả. Anh và cô, hai ánh mắt giao nhau m Ngay sau đó, anh dĩ nhiên không muốn chứng kiến thêm gì nữa mà rời đi. Kim Kỳ đứng bật dậy, vội vàng chạy theo anh.

“Đợi đã! Nhất Ngôn! Nhất Ngôn!”

Anh đi một mạch ra ngoài, mặc cho Kim Kỳ có gọi thế nào. Cô chạy theo mãi một đoạn mới có thể giữ được cánh tay anh.

“Nhất Ngôn! Anh nghe em nói một chút được không?”

Anh lạnh nhạt hất tay cô ra, không nhìn mặc cô một lần mà cứ thế bỏ đi. Kim Kỳ vẫn muốn đuổi theo, cứ gọi tên anh như thế cho đến khi anh khó chịu mà quay người lại.

“Đủ rồi! Anh không có gì để nói với em hết!”

“Anh chưa nghe em nói kia mà? Anh hiểu lầm rồi Nhất Ngôn!”

Nhất Ngôn dừng bước rồi quay lại,hành động bata ngờ này khiến cô suýt nữa thì va vào lòng anh. Cô ngước nhìn, khuôn mặt ấy vừa lạnh lùng vừa có chút ấm ức, khó chịu.

“Không có hiểu lầm gì cả. Chẳng phải em nói chúng ta bây giờ... không còn là gì của nhau nữa sao? Anh mệt rồi Kỳ! Anh... Thật sự mệt rồi! Anh không còn đủ sức để giữ tay em nữa!”

Tiếng sấm chớp vang lên như đánh vào đầu cô một cú trời váng. Cô đứng nhìn anh, nhìn người đàn ông đã từng nói những lời ngọt ngào với mình. Mọi chuyện thành ra nông nỗi này, anh không có lỗi, cô không có lỗi, mà lỗi chỉ là do duyên phận. Rõ ràng yêu nhau đến thế, từng sống chết cũng vì nhau, nhưng giữa họ vẫn luôn bị những rào cản vô hình ngăn lại.

Trời đổ cơn mưa bất chợt.

Nhất Ngôn đứng dưới mưa, nhìn Kim Kỳ lần nữa rồi quay lưng bước đi. Cô đứng ở đó, nhìn bóng lưng anh khuất dần trong màn mưa mịt mù. Cảm giác này thật lạ quá, trống trải quá. Có phải cô đã quen với việc anh vẫn luôn bên cạnh mình, nên khi đứng nhìn anh rời đi, cảm giác luyến lưu mới rõ ràng như thế?

Đến khi nào, thì chúng ta mới có thể quay lại như thuở ban đầu được đây?

Trở về nhà.

Nhất Ngôn cởi chiếc áo sơ mi bị ướt mưa ném sang một bên rồi nằm nhoài trên giường. Anh ở trong phòng làm việc, cảm nhận sự yên tĩnh đến cô đơn. Ngồi bật dậy, đến tủ đựng rượu lấy ra một chai rượu vang rồi đến cạnh cửa sổ, rót đầy đến khi rượu tràn ly mà vẫn không hay. Anh uống cạn, hết ly này đến ly khác, càng uống lại càng tỉnh, càng uống càng nhớ nhung những chuyện đã qua. Đến khi Kim Kỳ đi vào, căn phòng đã nồng nàn mùi rượu, Nhất Ngôn vẫn ngồi ở đó, ngửa cổ uống cạn từng ly một. Anh đưa mắt sang nhìn Kim Kỳ, dường như đã ngà ngà say, còn chìa ly rượu về phía cô, cong khoé môi.

“Làm một ly không?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.