Kim Kỳ nhìn ly rượu trên tay rồi nhìn anh. Dáng vẻ này của anh, cô đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhớ đến những gì mà Trình Phi đã nói, cô không nghĩ rằng nó vượt xa những gì cô tưởng tượng. Anh hầu như đều chìm trong thương đau và men rượu. Và bây giờ, ngay cả khi cô đã đứng ngay trước mắt, anh vẫn không thôi nhớ về những kỉ niệm năm nào.
Cô im lặng như thế, không nói gì mà bước lên đón lấy ly rượu trên tay anh rồi uống thật nhanh và cạn ly. Từ trước khi quen biết anh đến bây giờ, tửu lượng của cô vẫn dở tệ không tiến bộ lên được. Nhưng không hiểu sao, khi uống ly rượu này cô lại chẳng thấy gì ngoài vị đắng chát. Nhất Ngôn nhìn, Kim Kỳ cũng nhìn anh. Rồi bỗng nhiên, cô bất ngờ khom người xuống giữ lấy cằm anh, hôn lên môi anh như thế. Thứ rượu mà cô vừa uống, tất cả trả lại hết vào cổ họng của anh khiến anh ngây ngất. Cô biết mình đang đứng trước ai, đang khiêu khích ai nhưng vẫn cứ làm. Anh thật sự muốn chiếm lấy cô, ôm cô kéo vào lòng rồi đặt lên đùi mình một cách nâng niu nhất.
“Anh yêu em! Anh thật sự yêu em nhiều lắm! Kỳ! Anh yêu em!”
Hai người cùng nhau đắm chìm vào nụ hôn và men rượu, hòa quyện với những cái vuốt ve âu yếm. Anh chạm tay lên đùi cô, sờ vào những nơi nhạy cảm làm nó khẽ rung lên như những cánh hoa dễ vỡ. Kim Kỳ được Nhất Ngôn bế lên giường rồi đặt cô ngã ra gối, đôi mắt anh mờ màn trong cơn say, chạm vào khuôn mặt cô rồi liên tục nói ra những uất ức trong lòng.
“Tại sao em lại né tránh anh? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Anh yêu em thì có gì sai? Nah đã làm gì sai?”
Kim Kỳ ngây ngốc, còn chưa phản ứng kịp thì anh đã hôn cô, những nụ hôn cứ day dưa mãi không dứt, cùng với những lời nói nỉ non bên tai cô, rõ từng chữ từng câu một.
“Chuyện năm đó anh thật sự không biết gì hết, anh không hề biết em có thai. Em có biết khi nghe tin đó, anh đã đau lòng thế nào không?”
“Em... Ưm...”
Anh không cho cô có cơ hội mở lời, cứ hôn lên môi cô rồi hôn khắp nơi trên cơ thể, anh muốn ghi dấu tất cả, đánh dấu chúng bằng nụ hôn của anh.
“Anh thật sự rất đau... Rất đau. Nhưng em lại không thể nhìn thấy chúng, không thể nhìn thấy những vết thương mà em để lại.”
Vết thương... Mà em để lại sao?
Kim Kỳ nhìn người đàn ông đang si mê quấn lấy mình, hơi thở anh ấm nóng phả vào mặt, cùng với cơ thể vẫn còn ươn ướt của nước mưa. Cô sợ anh cứ như vậy, không khéo bị cảm lạnh thì khổ. Nhưng anh cứ ôm cô, cứ muốn đè cô xuống như thế khiến cô đến thở cũng khó khăn, nói gì đến việc thoát ra khỏi anh. Nhất Ngôn giữ chặt lấy cô, nhìn cô say đắm, từ ánh mắt, đôi môi, làn da trắng ngần, đây chẳng phải là thứ anh luôn muốn nhìn mỗi ngày hay sao?
Anh đột nhiên cười khẩy, giọng cười đầy chua chát và đắng cay. Anh buông cô ra, chống hai tay lên nệm rồi ngã đầu nhìn lên trần nhà.
“Lẽ ra lúc ở biển... Anh nên chết đi thì hơn! Thà rằng anh nghĩ... Em không còn nữa. Còn hơn nhìn em đứng trước mặt như thế này, mà anh lại nhìn em xem anh như người xa lạ?”
Kim Kỳ quay sang nhìn anh, đôi mắt ấy nhìn anh bằng sự kinh ngạc và những câu hỏi hàng loạt trong đầu.
“Cái gì? Anh vừa nói cái gì vậy?”
Nhất Ngôn lại lắc đầu rồi xua tay, anh nghĩ mình say rồi. Cơn say làm anh nói lung tung, nói ra những nỗi đau mà anh từng cho rằng nó sẽ mãi mãi được giấu kín. Anh loạng choạng đứng dậy, đi về phía bàn rồi cầm lấy ly rượu. Nhưng Kim Kỳ cũng bước vội theo anh, bất ngờ giữ tay anh làm ly rượu trên tay chao đảo rồi rơi xuống đất.
Những gì mà anh ấy vừa nói là sao? Chuyện gì... Ở ngoài biển xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện mà mình nhìn thấy, mình nghe thấy rốt cuộc là sao vậy chứ? Mình không hiểu gì hết! Mình không hề biết gì hết!
Lời mà anh vừa nói trong cơn say, cùng những lời mà Trình Phi đã từng nói cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Nó khiến đầu cô đau như búa bổ, những cơn đau không thể xác định ấy làm cô thấy rất khó chịu, rất nhói tim.
“Cậu chủ đã tiều tụy đi nhiều lắm! Đêm nào cậu ấy cũng chìm trong men rượu, đi khắp nơi để tìm cô. Thật ra chuyện của năm đó cậu ấy không hề hay biết. Để giấu cô không cho cô bị sốc, một mình cậu ấy đã chịu đựng tất cả. Có lần khi tìm cô ở ngoài biển, cậu ấy đã định...”
Phải rồi. Ngoài... Ngoài biển? Không lẽ Nhất Ngôn...
Cô bất giác lùi lại một bước, ngước mắt nhìn bóng lưng trần của anh. Khi anh quay người, đập vào mắt cô vẫn là vết sẹo ấy, vết sẹo sẽ mãi mãi nằm trên ngực của anh, cùng với những vết thương khó phai trong lòng. Nhìn bóng hình đơn độc, cô như nhìn thấu được những nỗi đau mà anh đã từng trải qua, trong suốt khoảng thời gian địa ngục ấy.
Thật sự kinh khủng đến vậy sao? Vậy mà... Khi anh ấy đứng ở trước mặt của mình, một chút cảm xúc đau thương cũng không để lộ. Từ khi nào... Mà mình lại trở nên vô tâm với anh ấy như vậy? Anh ấy, yêu mình nhiều đến vậy mà?
Kim Kỳ hít thở khó khăn, cô nhíu mày, cố ngăn không cho cảm xúc hỗn độn trong lòng làm nước mắt chảy ra. Giọng nói của cô vang lên phía sau tấm lưng trần của anh.
“Em muốn hỏi... Anh, có còn yêu em không?”