Tổng Tài Lạnh Lùng: Phu Nhân Vô Tâm

Chương 23: Chương 23: Chúa Ngược Đãi




Siêu Gia Gia đẩy Lưu Y Tuyết xong thì không dám nhìn xuống nữa. Cô ta chạy xuyên qua mọi người, lao vụt ra khỏi cửa.

Lưu Y Tuyết sau khi bị đẩy khỏi ban công, may sao mà bám được vào chân lan can, treo lơ lửng giữa không trung.

Vừa định mở miệng ra kêu cứu, cơn đau bỗng chốc ập đến.

Lưu Y Tuyết không định hình được phương hướng, đầu xoay tròn tròn, hoàn toàn không xác định được.

Những cơn ù tai làm cô càng khó để tập trung. Mọi thứ cứ dần mờ đi.

“Cứu...”

Đúng lúc một vị khách nữ đi ra ban công, phát hiện ra cô, kêu cứu.

“Có... Có một người phụ nữ treo ở ban công! Mau tới giúp cô ấy!”

Mọi người liền đổ xô tới, cố gắng bắt lấy tay cô nhưng không thể, khoảng cách quá xa vời. Truyện Sắc

Nghe thấy ba từ: Phụ nữ, treo, ban công. Khải Minh Kiệt liền chạy đến nơi mọi người đang tụ tập.

Đẩy hết mọi người qua một bên, Khải Minh Kiệt ngó xuống phía dưới.

Quả thật là cô. Hắn đưa tay ra, cố với lấy bàn tay đang nắm lấy chân lan can.

“Tiểu Tuyết!”

“Bám lấy tay tôi!”

Lưu Y Tuyết nghe thấy tiếng Khải Minh Kiệt thì đưa tay còn lại lên, cố kháng cự lại cơn đau để nắm được tay hắn.

Nhưng mọi thứ đâu có dễ dàng như vậy. Hắn thì đứng tít bên trên, còn cô thì ở tít phía dưới.

Hắn quay người, ra lệnh.

“Lâm Mặc! Lấy xe!”

“Rõ!”

Khải Minh Kiệt chạy vụt ra khỏi cửa, theo sau là trợ lí Lâm.

Những vị khách ở trên thì vẫn đang cố bám lấy tay cô, nhưng gần như là không thể.

Không ai có thể mạo hiểm trèo khỏi ban công để nắm lấy tay cô được. Không những có thể làm cô mất thăng bằng mà ngã, còn có thể làm cả hai cùng rơi xuống mà chết.

Trong lúc nguy cấp, không ai có thể đưa ra sáng kiến nào hay hơn được. Họ chỉ có thể cố gắng trụ theo phương án đầu tiên mà mình đưa ra.

Bỗng phía dưới đất vang lên một tiếng gọi.

“Lưu Y Tuyết! Thả tay!”

Lưu Y Tuyết đang bám trụ không thể quay đầu liếc xuống. Nhưng nghe thấy giọng của hắn, cô yên tâm, mà buông tay khỏi lan can.

Mọi vị khách phía trên ban công đều kinh ngạc. Để một cô gái rơi xuống như vậy, rất nguy hiểm. Khải Minh Kiệt nghĩ gì mà bảo cô thả tay?

Lưu Y Tuyết rơi xuống nhanh chóng. Đầu cô càng ngày càng đau, không thể làm gì ngoài để bản thân mình rơi xuống phía dưới.

Bộp

Ngưỡng tưởng bản thân sẽ rơi xuống đất, ai ngờ đã nằm gọn trong vòng tay của Khải Minh Kiệt.

Những vị khách đứng bên trên nhìn mà vừa sợ, vừa tán thưởng.

Không ngờ rơi từ độ cao như vậy mà Khải Minh Kiệt vẫn có thể bắt lấy cô.

Hiện giờ cả hai người đang nằm trên một tấm nệm hơi dưới đất.

Trợ lí Lâm chạy lại chỗ hai người họ, đã Khải Minh Kiệt đang ôm Lưu Y Tuyết dậy.

“Boss! Ngài ổn chứ?”

“Cảnh Thư.”

“Rõ!”

Trợ lí Lâm đỡ Khải Kinh Kiệt đứng lên, để hắn có thể đưa cô vào xe. Hắn sẽ không để ai chạm vào cô đâu, nhất là lúc này.

Sau khi ổn định trên xe, tấm nệm cũng được cất đi, chiếc Mecerdes phóng thẳng về nhà.

Trong xe, Khải Minh Kiệt ôm chặt lấy Lưu Y Tuyết trong tay, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.

Rút điện thoại ra, hắn bấm gọi.

“Cảnh Thư. Ngay.”

Rồi cúp máy.

Có vẻ cô đã ngất. Điều này càng khiến Khải Minh Kiệt lo cho cô hơn.

Vừa về đến nơi, dù vội nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng và bình tĩnh để đưa cô lên phòng.

Trợ lí Lâm sau khi cất xe được Boss cho vào nhà ngồi đợi.

Tại phòng ngủ của Lưu Y Tuyết.

Khải Minh Kiệt sau khi đặt cô lên giường, thấy bộ váy quá rườm rà, quyết định thay quần áo cho cô.

Mặc dù ăn nói hùng hồn thế thôi...

Nhưng nhìn cái mặt ổng xem, đỏ như quả cà chua rồi.

Tự trấn an mình, Khải Minh Kiệt vừa nhắm mắt vừa thay đồ cho cô.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.

Khải Minh Kiệt đắp chăn cho cô, rồi ra mở cửa.

“Chào, nửa đêm cậu thích phá tôi ngủ đúng không?”

Là Vương Mặc Thoại. Giờ là đúng nửa đêm, bị gọi dậy nên tâm trạng anh cũng không vui vẻ gì.

Khải Minh Kiệt mặc kệ, lôi tay Vương Mặc Thoại vào trong phòng.

“Gì mà lôi lôi kéo kéo...”

“Khám đi.”

“Hử?”

Vương Mặc Thoại liếc nhìn Lưu Y Tuyết, ra là vì cô, thảo nào nửa đêm vẫn làm phiền anh.

Vương Mặc Thoại bắt đầu xem mạch, nhịp tim... Sau một hồi kiểm tra, anh đưa ra kết luận.

“Chỉ là mệt quá nên ngất đi. Không có gì đáng ngại.”

“Mà này, thấy cậu yêu thương vợ lắm cơ mà, sao lại để cô ấy mệt đến ngất thế?”

Khải Minh Kiệt tiến lại gần giường cô, ngồi cạnh nắm lấy tay cô.

“Có kẻ đẩy cô ấy khỏi ban công. Bám chân lan can quá lâu, đối với phụ nữ rất kiệt sức.”

“Đẩy khỏi ban công?” Vương Mặc Thoại nhíu mày. “Cô ấy gây thù với ai sao?”

Khải Minh Kiệt không trả lời. Hắn vuốt ve khuôn mặt Lưu Y Tuyết.

Bỗng Khải Minh Kiệt đứng hình.

“Ai?”

Vương Mặc Thoại biết chắc giờ hắn đã biết ai là kẻ đứng sau vụ này. Nãy im lặng chắc là lục lại trí nhớ xem có những ai tham gia bữa tiệc mà có thù với cô.

“Siêu Gia Gia.”

Vương Mặc Thoại nhíu mày. Siêu Gia Gia? Đó chẳng phải là hôn thê của hắn sao?

Siêu Gia Gia là vị hôn thê mà bố mẹ Khải Minh Kiệt sắp xếp cho hắn trước khi hắn lấy Lưu Y Tuyết. Lấy cô là vì bà nội của hắn sắp đặt.

Giờ thấy vị hôn phu của mình lại cưới một người phụ nữ khác, Siêu Gia Gia đương nhiên phát cáu rồi.

Vương Mặc Thoại ngồi xuống cuối giường.

“Cậu định giải quyết thế nào?”

Khải Minh Kiệt nắm chặt tay Lưu Y Tuyết.

“Bắt cô ta phải trả giá vì đã động vào vợ tôi!”

Có ai đó yêu người ta quá mức rồi, đi đâu cũng 'vợ tôi vợ tôi'.

Nhưng... Sao cảm thấy không thoải mái khi nghe nhỉ?

Vương Mặc Thoại đứng lên, hướng về phía cửa.

“Vậy cậu ở lại với cô ấy, tôi về.”

“Sang phòng bên cạnh ngủ đi. Lỡ có chuyện gì, cậu phải chạy sang.”

Nửa đêm nửa hôm bắt người ta chạy hai ki-lô-mét từ nhà đến đây. Giờ muốn về ngủ mà vẫn không tha cho à?

“Được rồi. Tôi sang.”

Hừ. Cái đồ bạn tồi. Bỏ bạn theo vợ.

Chúa ngược đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.