Sau khi thay đồ, Lưu Y Tuyết xuống phòng khách.
Khải Minh Kiệt lúc này chắc đang tắm rửa và thay đồ.
Lưu Y Tuyết đi đến cửa sổ, mở cửa ra ngồi bên cạnh, ngắm nhìn bầu trời dần chuyển tối.
Bỗng cô phát hiện bóng người đứng trước cửa chính.
Nhắc mới nhớ, làm sao Khải Minh Kiệt vào đây nhanh thế?
Không được, phải điều tra mới được.
Lưu Y Tuyết trèo ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng luồn lách qua chướng ngại vật, phút chốc đã đứng ngay sau kẻ kia.
Tay rút con dao găm, Lưu Y Tuyết kề cổ hắn.
“Ai?”
Với sát khí đùng đùng, Lưu Y Tuyết đã thành công khiến kẻ đó run bần bật.
“Thiếu... Thiếu phu nhân! Tôi là trợ lí Lâm đây!”
“Trợ lí Lâm?”
Lưu Y Tuyết xoay người hắn, quả nhiên là giọng trợ lí Lâm. Nhưng sao lại là khuôn mặt của Khải Minh Kiệt?
Túm lấy lớp da, Lưu Y Tuyết mạnh tay xé nát nó.
“Mặt nạ? Mặt nạ để làm gì?”
Giọng này là giận rồi. Giọng này là giận rồi.
“Thiếu phu nhân, cô hãy... cất con dao đi đã, nguy hiểm quá.”
“Nói, hay để tôi tiễn anh lên trời?”
“Thiếu phu nhân, tôi khai ngay!”
Sau khi nghe trợ lí Lâm thành thật khai báo, Lưu Y Tuyết sục sôi cả máu lên.
“Vào nhà nào, hoan nghênh.”
Ực, vợ chồng giống nhau. Làm trợ lí tổn thọ quá!
Trợ lí Lâm theo Lưu Y Tuyết vào nhà. Cô mời anh ngồi xuống ghế, còn bản thân thì đi pha trà.
Lúc này trợ lí Lâm nghĩ ra hàng nghìn cách mà cô có thể đầu độc anh sau khi nghe anh khai báo.
Boss, hãy tha thứ cho tôi vì đã bán đứng anh!
Đúng lúc Lưu Y Tuyết bước ra cùng với khay trà thì cũng là lúc mà Khải Minh Kiệt xuống đến nơi.
Hắn bận một bộ vest đen tuyền, sang trọng. Như mọi hôm, hắn có thể làm bất cứ người phụ nữ nào say mê, nhưng ngoại trừ vợ hắn.
Khải Minh Kiệt lại gần ghế nơi cô đang ngồi, ôm từ đằng sau.
“Vợ tôi đêm nay đẹp lắm.”
Lưu Y Tuyết nhẹ nhàng gỡ tay Khải Minh Kiệt ra, kéo hắn ngồi xuống ghế, còn cô thì ngồi lên đùi hắn.
Đưa tay rót tách trà, Lưu Y Tuyết mỉm cười đưa cho hắn.
Khải Minh Kiệt đón lấy tách, đưa lên miệng uống. Bỗng một cảm giác cay nồng sực lên mũi, lan toả khắp cơ thể.
“Lưu Y Tuyết... Em bỏ gì vào trà vậy?”
“Không có gì, chỉ là...”
Lưu Y Tuyết đứng lên khỏi người Khải Minh Kiệt, tay nâng cằm hắn lên.
“Một chút ớt bột thôi.”
Khải Minh Kiệt bật dậy, rót một cốc nước đầy rồi nốc hết trong một hơi.
Cốc này đến cốc khác, Khải Minh Kiệt uống nước không ngừng.
“Thiếu phu nhân, cô làm vậy có ác quá không?”
“Còn nhẹ.”
Trợ lí Lâm toát hết cả mồ hôi. Không ngờ ngoài Boss của anh ra còn có người độc ác được đến mức này, đã thế lại còn với chồng mình nữa chứ.
Lưu Y Tuyết thảnh thơi ngồi xuống ghế, rót cho mình một tách trà mà thưởng thức.
“Uống không?”
“Cảm ơn cô, tôi ổn.”
Anh không dám uống loại trà như vậy đâu, lỡ bị cô trả thù y như vậy thì chết dở.
Khải Minh Kiệt sau khi nốc gần hết nước trong bình lọc của hắn thì rửa tay, tiến lại chỗ cô.
Hắn ngồi xổm dưới chân cô, vẻ mặt đáng thương y như một chú chó bị chủ ghét bỏ.
“Tôi đắc tội em ở đâu sao?”
“Để trợ lí Lâm đóng giả, trèo cửa sổ vào nhà, cưỡng hôn. Giỏi lắm.”
Khải Minh Kiệt quay phắt đầu lại. Lườm cho trợ lí Lâm đen mặt, ngụ ý: 'Ai cho cậu bán đứng tôi?'
Trợ lí Lâm chỉ có thể khẩn thiết xin lỗi hắn, giờ mất đi công việc này thì chết chắc.
“Đi lấy xe, mau.”
Khải Minh Kiệt lạnh lùng ra lệnh. Khiến hắn bị vợ trả thù thế này, tối nay không hành anh hắn không phải Khải đại tổng tài.
Trợ lí Lâm chạy bán sống bán chết, vụt ra khỏi cửa chính.
Lưu Y Tuyết lúc này mới đặt tách trà xuống, đứng lên khỏi ghế.
Khải Minh Kiệt cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo cô. Hắn bám lấy cổ tay, xoay người cô lại.
“Tôi xin lỗi, tha thứ cho tôi nhé?”
“Không.”
Lưu Y Tuyết đẩy Khải Minh Kiệt ra, một lần nữa bỏ hắn lại một mình.
“Ơ kìa! Tiểu Tuyết!”
Ra được khỏi nhà thì cô đã lên xe rồi. Mở cửa xe ra thì lại thấy trợ lí Lâm - người đã phản bội hắn đang ngồi cạnh vợ hắn.
Mặt hắn tối sầm.
“Lâm Mặc. Cút.”
“Lâm Mặc. Ngồi im.”
Câu nói của cô khiến hắn giật mình. Sao cô lại để trợ lí Lâm ngồi cạnh, mà không phải hắn?
Một lần nữa lặp lại, Khải Minh Kiệt gằn giọng.
“Lâm Mặc. Cút.”
“Lâm Mặc. Ngồi im.” Lưu Y Tuyết tiếp lời.
Trợ lí Lâm hiện giờ đang rối bời. Một bên là Boss sáu năm, một bên là vợ Boss được Boss đội lên đầu. Anh phải nghe ai đây?
Sau đó là một trận tranh cãi gay gắt giữa cô và hắn. Trợ lí Lâm ngồi nghe mà cảm thấy thương thay cho số phận của mình.
Nhưng dù có giỏi giang bao nhiêu, Khải đại tổng tài cũng phải khuất phục dưới chân Khải thiếu phu nhân.
Hắn ngậm ngùi lên ghế phụ, đóng sầm cửa lại, cáu kỉnh ra lệnh cho tài xế lái xe đi.
Chiếc Mecerdes sang trọng dừng bánh trước một hội trường.
Khải Minh Kiệt bước xuống xe, mở cửa ra định đón vợ xuống thì lại thấy lù lù cái mặt trợ lí Lâm đang chuẩn bị xuống.
Hắn liền đẩy trợ lí Lâm ra, đưa tay vào trong để đón cô.
Đợi mãi, đợi hoài, chẳng thấy cô nắm lấy tay, hắn bèn nhìn vào trong xe, vợ hắn đã biến mất.
Hắn quay lại trừng mắt nhìn trợ lí Lâm, bỗng nhận ra vợ hắn đã đứng sau hắn từ khi nào.
“Y Tuyết? Em...”
Lưu Y Tuyết quay phắt người lại, thẳng bước vào hội trường.
Khải Minh Kiệt nổi tính cáu bẳn, ra lệnh cho trợ lí Lâm đi cất lại xe, mặc cho tài xế đã đi cất.
Khải Minh Kiệt nhanh chóng đi bên cạnh Lưu Y Tuyết, cô cũng tiện mà khoác tay hắn, cùng nhau vào dự tiệc.
Bên trong là một bầu trời xa hoa, rực rỡ. Từ thiết kế cho đến nội thất, đúng là đẹp mê người.
Lưu Y Tuyết giật giật tay hắn, hỏi.
“Tiệc này về cái gì?”
“Là một bữa tiệc xã giao thông thường thôi, cứ một năm tổ chức một lần.”
“Hầu hết là để các doanh nghiệp khác lấy lòng tôi.”
“Thấy em chưa dự tiệc bao giờ nên đưa em xem thử.”
“Sao, thấy chồng em giỏi không?”
Lưu Y Tuyết trả lời một cách thẳng thừng.
“Không.”
Trái tim nhỏ bé nào đó lại tan nát rồi.
Biết rằng cô không thích ở nơi đông người, nên Khải Minh Kiệt để Lưu Y Tuyết lượn qua lượn lại rồi ra ban công cho thoáng, bản thân thì đi uống rượu xã giao.
Lưu Y Tuyết đứng ngoài ban công, tay cầm ly rượu vang, lắc lắc chiếc ly.
Ánh trăng rọi xuống người phụ nữ với mái tóc đỏ thẫm, xõa xuống bả vai. Chiếc váy kết hợp giữa màu đen và màu đỏ, bó sát cơ thể lộ ra đường cong mà người phụ nữ nào cũng mong muốn sở hữu.
Đang thưởng thức ly rượu vang đỏ, Lưu Y Tuyết cảm nhận được một người đang lại gần, bèn quay lại nhìn.
Là người phụ nữ gây sự với cô tại Cảnh Thư.
Tên là... Siêu... Siêu gì nhỉ?
Người phụ nữ đến gần, đứng bên cạnh Lưu Y Tuyết. Vẻ mặt rất vui vẻ, khác hẳn với khuôn mặt khó ưa khi ở Cảnh Thư.
“Chào cô. Tôi là Siêu Gia Gia.”
“Chúng ta đã gặp nhau tại nhà A Kiệt.”
A Kiệt? Gọi thân mật quá nhỉ.
“Chào. Tôi là Lưu Y Tuyết.”
“Tôi biết. Vì hôm nay tôi gặp cô là vì muốn nói với cô rằng...”
“Tôi, là vị hôn thê của A Kiệt.”
Lời nói của Siêu Gia Gia khiến Lưu Y Tuyết nghĩ ngợi. Hôn thê?
Thấy Lưu Y Tuyết không phản ứng gì, Siêu Gia Gia đâm cáu, nhưng vẫn cố bình tĩnh.
“Tôi khuyên cô nên ly hôn với A Kiệt đi, sớm muộn gì bác Khải cũng biết, sẽ không để cô bước chân vào Khải gia đâu.”
“Thì sao?”
“Cô... Cô không sợ sao?”
Lưu Y Tuyết tiến đến thì Siêu Gia Gia lại lùi xuống.
“Sao phải sợ?”
“Tôi là người vợ mà pháp luật thừa nhận của Khải Minh Kiệt.”
“Tôi không cần làm Khải thiếu phu nhân.”
“Nhưng nếu Kiệt đã giao cho tôi chức vị đấy...”
“Tôi sẽ trông giữ nó cẩn thận.”
“Cô... Cô đang thách đấu tôi ư?” Siêu Gia Gia chỉ tay vào mặt cô.
“Cô biết người chỉ tay vào mặt tôi nhận kết cục thì không?”
“Kết... Kết cục gì?” Siêu Gia Gia sợ sệt.
“Đi viện hết rồi.”
Lưu Y Tuyết nắm lấy bàn tay Siêu Gia Gia, bẻ mạnh, lệch xương.
“Aaaaa!”
Siêu Gia Gia gào lên đau đớn, nhưng những vị khách vẫn chưa biết gì.
“Con điên!”
“Tao phải giết mày!”
Siêu Gia Gia lao đến, đẩy Lưu Y Tuyết ngã khỏi ban công.