Đường Hiểu Dạ lập tức theo hướng tên trộm áo lót vừa trốn đi,
mới ngắn ngủn ba giây đồng hồ, Đại Khang đã nhìn không thấy bóng lưng
của cô.
“Này! Đứng lại đó cho tôi!” Chạy vội tới công viên, Đường Hiểu Dạ lập tức phát hiện tên trộm áo lót theo lời bác
Khang, cô theo đuôi phía sau hắn, giữ vững khoảng cách năm bước.
“Mày là ai? Không có chuyện riêng thì bớt lo chuyện người đi!” Trong tay còn đang nắm áo lót của dì Dương, nam tử trẻ tuổi thấy phía sau là một cô
gái xinh đẹp, hoàn toàn không có đem cảnh cáo của cô để ở trong lòng
“Đừng sống chết đi theo tao, mau cút!”
“Anh chính là tên trộm áo lót của dì Dương?”
“Cái gì trộm áo lót, tao chỉ là mượn mấy ngày” nam tử trẻ tuổi phiền chán khoát tay “Đàn bà đáng ghét, mau cút!”
“Nói như vậy là anh thừa nhận mình là tên trộm áo lót rồi?” Không thể bắt
lầm người là nguyên tắc từ trước đến giờ của cô, cô lần nữa cảnh cáo
“Mau dừng lại!”
“Đã nói tao chỉ là mượn mấy ngày mà
mày nghe không hiểu sao? Mày là một con đần… ôi…” Nam tử trẻ tuổi nói
không còn kịp đã lập tức ngã xuống đất.
“Gọi anh ngừng, tại sao không ngừng?” Đường Hiểu Dạ cau mày.
Dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm cô, nam tử trẻ tuổi vẻ mặt không phục. Hắn là trộm! Gặp cô, hắn không chạy thì làm gì?
“Tôi khuyên anh nên biết điều một chút đến sở cảnh sát tự thú đi!”
“Mày!!! Ả đàn bà đáng chết, chẳng những đạp tao mà còn dạy đời tao, mày chán
sống sao?” Nam tử trẻ tuổi tức giận đứng lên, không nói hai lời liền trả cô một quyền đơn giản.
Đường Hiểu Dạ không chút
hoang mang quay đầu ra, tay trái ngăn trở công kích của hắn, vừa nhanh
vừa thẳng trực tiếp đấm lên sống mũi hắn. Phanh một tiếng, đau đớn từ
trên mặt hắn nổ bung.
“Đau, đau, đau! Đau chết tao, lỗ mũi của tao a!” Nam tử trẻ tuổi đau đến giơ chân “Mày cắt đứt lỗ mũi của tao”
“Tôi không có cắt đứt lỗ mũi của anh” Đường Hiểu Dạ cau mày, hắn hình dung
quá khoa trương rồi “Lỗ mũi của anh rất tốt, quá lắm… quá lắm chỉ là gãy xương mũi thôi”
Gãy xương mũi mà không nghiêm trọng sao?
“Mày…” Ôm mũi, lại phát hiện tay đầy máu, nam tử trẻ tuổi đã đau đến nói không ra lời.
“Hiểu Dạ, con bắt được hắn rồi, thật là cám ơn con nha!” Đại Khang thở hồng
hộc chạy tới, vừa thấy được vẻ mặt đưa đám núp ở một bên của tên trộm,
không khỏi mặt mày hớn hở. Ông lập tức còng tay hắn lại “Bác đưa hắn về
đồn làm bản tường trình trước, buổi tối bác sẽ đến nhà cháu cảm ơn”
“Bác đừng khách sáo, việc nhỏ mà thôi” Hiểu Dạ mỉm cười, dù sao lần này cũng không phải là lần đầu tiên cô hỗ trợ bắt trộm “Thỉnh thoảng hoạt động
một chút gân cốt cũng tốt”
____________________________________
“Hiểu Dạ, con về rồi, hôm nay về trễ đó!” Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Thiên Thành cười quay đầu lại “Con nhìn xem là ai tới này”
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngồi trong phòng khách, Đường Hiểu Dạ ngẩn ra, thật lâu mới lấy lại tinh thần “Anh Cảnh Sách”
“Hiểu Dạ, đã lâu không gặp!” Lương Cảnh Sách mỉm cười hướng cô chào hỏi.
Đúng a! Bọn họ thật, thật lâu không gặp rồi, kể từ lúc ba năm trước đây hắn
không để ý mọi người phản đối, dứt khoát kiên quyết giúp tập đoàn Ôn
thị, bọn họ cũng chưa từng gặp lại nhau.
Nói không ra cảm giác trong lòng là cái gì, Đường Hiểu Dạ uống một ngụm nước an tĩnh bản thân, nội dung nói chuyện của bọn họ một câu cũng không lọt khỏi lỗ tai của cô.
“Cảnh Sách, nói như vậy cháu vẫn còn đang giúp tên gian thương kia?” Đường Thiên Thành không đồng ý cau mày hỏi.
“Chủ tịch cháu không phải là gian thương, những chuyện kia cũng chỉ là người ngoài thêu dệt để phỉ báng hắn mà thôi” Lương Cảnh Sách hiểu từ trước
đến giờ Ôn Mỹ Phách không thích phản pháo lại kẻ khác, cho nên hắn từ
lâu đã bị đồn thành tội ác tày trời, bại hoại danh tiếng.
Nếu như bọn họ nghĩ chủ tịch như vậy thì bản thân hắn cũng sẽ không cho là như vậy. Hắn không khỏi nghĩ.
“Nhưng không có lửa thì làm sao có khói, không phải sao?” Đường Hiểu Dạ nhẹ
giọng mở miệng, trong đầu hiện lên những tin tức về Ôn Mỹ Phách.
Cổ động thu mua đất, dựng những xí nghiệp xấu, Ôn Mỹ Phách ở thương trường chính là tên cường ngạnh, càng không nói đến chuyện tình cảm, mọi việc
cũng lấy kiếm tiền làm ích lợi hàng đầu. Trong mắt cô, cả người đều đầy
hơi vị tiền như Ôn Mỹ Phách sao có tư cách nhận được sự trung thành của
anh Cảnh Sách? Trong ấn tượng khắc sâu nhất đúng là lúc ở vùng nông thôn Từ Long, hắn kiêu ngạo thu mua vườn quýt, hôm nay biến thành sân đánh
Golf, cuộc sống nơi đó chỉ có người có tiền sống được.
Người đàn ông như vậy… loại người này chỉ muốn kiếm tiền, không để ý đến nhân tình nghĩa lý. Anh Cảnh Sách tại sao lại tình nguyện trở mặt với anh
hai mà giúp hắn ta chứ?
“Có đôi khi vì tình thế bắt
buộc, không làm thì không được nên đành phải ra quyết định tàn khốc Tuy
nhiên điều này không có nghĩa chủ tịch là người xấu” Có loại cảm giác
trăm miệng cũng không thể bào chữa, Lương Cảnh Sách than thở.
“Con bất kể Ôn Mỹ Phách là hạng người gì, hắn làm cái gì cũng không liên
quan đến chúng ta, chỉ cần anh Cảnh Sách không thay đổi là tốt rồi”
Đường Hiểu Dạ luôn luôn phân ưu thiện ác rõ ràng, đúng chính là đúng,
sai chính là sai, không có cái gọi là mơ hồ.
Nhướng mày nhìn cô một cái, Lương Cảnh Sách chỉ cười cười, không nói chuyện.
Hiểu Dạ sai lầm rồi, nếu như chủ tịch thật muốn biến thành ác ma, hắn cũng
nguyện ý giúp đỡ, thế thì cùng nhau xuống địa ngục thôi.
“Thật ra thì cháu lần này tới là có chuyện muốn nhờ Huy Dương” Không muốn
tiếp tục đề tài về Ôn Mỹ Phách, hình tượng chủ tịch ở trong lòng hắn dù
ai cũng không cách nào thay đổi được, hắn trực tiếp nói vào vấn đề
chính.
“Huy Dương ra nước ngoài rồi, trong khoảng
thời gian ngắn sẽ không trở về” Đường Thiên Thành vừa nói vừa rót thêm
trà cho cả hai “Nó đến Pháp”
“Thì ra là cháu đã bỏ lỡ…” Lương Cảnh Sách khó nén thất vọng.
Cảnh Sách vốn muốn nhờ người này làm bảo vệ cho chủ tịch, bởi người này là
người cùng hắn lớn lên, lại là cao thủ quyền đạo, tiếc là hắn không có ở đây.
“Anh hai đến Paris, cho dù trở lại nhanh nhất thì cũng mất một tháng” Đường Hiểu Dạ bổ sung.
“Ừ” Đáng tiếc gật đầu, Lương Cảnh Sách thu hồi nụ cười. Thật không đúng dịp, gặp gỡ Huy Dương mỗi năm chỉ có duy nhất một lần.
Đường Huy Dương là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng là võ sĩ quyền đạo lại
rất lãng mạn, đã bao lần đi du ngoạn đến những nơi lãng mạn như vậy.
“Anh Cảnh Sách, anh cần anh hai giúp đỡ cái gì? Có liên quan đến Ôn Mỹ Phách sao?” Thấy thần sắc khác thường của hắn, Đường Hiểu Dạ hỏi.
“Ừ…” Lương Cảnh Sách đem chuyện một tháng liên tục nhận được thư cảnh cáo
của Ôn Mỹ Phách nói ra “Anh rất lo lắng cho sự an toàn của chủ tịch,
nhưng anh ấy nhất định không chịu báo cảnh sát”
“Bởi
vì Ôn gian thương nhận được thư cảnh cáo, cho nên anh muốn mời anh hai
em bảo vệ hắn?” Đường Hiểu Dạ giương vẻ mặt hiểu rõ “Thì ra là như vậy”
Còn nói Ôn Mỹ Phách không phải là gian thương, hắn nếu làm việc quang minh
lỗi lạc thì làm sao lại có thể đắc tội với người khác?
“Ừ, anh tin với giao tình của anh và Huy Dương, cậu ấy nhất định sẽ đáp
ứng” Cho dù Huy Dương nếu không đồng ý dấn thân vào thương trường lừa
lọc, nhưng hắn tin tưởng Huy Dương sẽ không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Anh Cảnh Sách, anh có thể nói cho em biết tại sao anh cần phải giúp Ôn Mỹ
Phách không?” Đường Hiểu Dạ cau mày “Hắn rõ ràng là người không tốt
nha!”
“Những chuyện kia cũng đều là hiểu lầm, lam
việc cùng chủ tịch một thời gian sẽ hiểu con người anh ấy” Lương Cảnh
Sách miễn cưỡng cười cười.
“Ý của anh là, nếu như em
có cơ hội làm việc cùng Ôn Mỹ Phách thì em cũng một mực trung thành với
hắn ta giống như anh sao?” Đường Hiểu Dạ không thể hiểu câu trả lời của
hắn.
“Ừ, em hiểu rồi đó” Lương Cảnh Sách không chút
do dự vuốt cằm. Ôn Mỹ Phách có tính cách khá đặc biệt, không thích nói,
nếu như có thể nhận được sự tín nhiệm của chủ tịch, nhất định sẽ cảm
nhận được tích cách của hắn.
Ôn Mỹ Phách ở trong mắt
người khác có lẽ khá xấu, hơn nữa hắn cũng cố ý biểu hiện ra rằng hắn
rất xấu. Hắn cố ý đắp nặn ra hình tượng lãnh khốc vô tình làm cho người
ta chán ghét, bởi vì hắn chưa từng tính toán muốn cùng bất luận kẻ nào
thân cận. Thật ra thì, chủ tịch rất mềm lòng, nếu không phải năm đó xảy
ra quá nhiều chuyện xấu, hắn tin tưởng chủ tịch cũng sẽ không thay đổi
nhiều như thế, hắn từ trước đến giờ rất thật lòng với Ôn Mỹ Phách.
Nhưng lòng Lương Cảnh Sách cũng biết rõ, cá tính chủ tịch đang từ từ thay
đổi, bầu không khí không lành mạnh từng giọt từng giọt cắn nuốt tâm hồn, còn như vậy nữa thì có lẽ chủ tịch thật sẽ biến thành một người hoàn
toàn lãnh khốc.
Lương Cảnh Sách khẳng định một lần nữa, giọng điệu của hắn làm Đường Hiểu Dạ mê hoặc. Cô cau mày.
“Nếu vậy thì để em thế anh hai đi!” Đường Hiểu Dạ theo bản năng nhìn cha
mình một cái, phát hiện ông sau khi nghe cô trả lời, vẻ mặt rất bình
tĩnh, cũng không có phản đối hoặc tán thành “Em vẫn rất muốn biết nguyên nhân gì để cho anh Cảnh Sách thiện lương chịu ở bên cạnh Ôn Mỹ Phách,
thậm chí không tiếc cùng anh hai trở mặt”
“Hiểu Dạ?”
Lương Cảnh Sách rất kinh ngạc, không nghĩ rằng cô vẫn canh cánh trong
lòng chuyện hắn và Huy Dương trở mặt, sự kiện kia đối với bọn họ mà nói
tựa như huynh đệ đang lúc tranh chấp thôi.
“Cho nên
để em đi bảo vệ hắn! Anh yên tâm, năng lực của em cũng không thua kém
với anh hai” Mới vừa làm tên trộm áo lót phun máu mũi chính là chứng
minh tốt nhất.
“Không được! Công việc nguy hiểm như vậy anh không thể để cho em đi” Lương Cảnh Sách lắc đầu không chút suy nghĩ.
“Anh Cảnh Sách không tin tưởng vào năng lực của em?”
“Anh dĩ nhiên là tin tưởng vào năng lực của em, nhưng anh không tính toán
được đối phương sẽ làm ra chuyện gì. Anh không thể để cho em mạo hiểm”
“Cảnh Sách, cháu cho con bé đi đi! Hiểu Dạ không yếu ớt như trong tưởng tượng của cháu đâu” Đường Thiên Thành chậm rãi chen vào nói, bình tĩnh không
chút gợn sóng, trong giọng nói tràn đầy lòng tin đối với con gái.
“Nhưng mà…”
“Yên tâm, em sẽ đảm nhiệm” Đường Hiểu Dạ hướng Cảnh Sách cười, muốn để anh
họ yên tâm, cô rất muốn biết Ôn Mỹ Phách rốt cuộc là cái dạng người gì,
chẳng lẽ hắn thật trong ngoài bất đồng sao? “Ngày mai em sẽ cùng đi với
anh gặp Ôn Mỹ Phách”