“Tôi đã nói rồi, tôi không cần vệ sĩ ” Chậm rãi đi đến phòng
làm việc, Ôn Mỹ Phách khẽ nhếch hai hàng chân mày, hoàn toàn là một bộ
dáng xem thường “Tôi có thể tự bảo vệ chính mình”
“Tôi biết là chủ tịch ngại để lộ mọi chuyện lộ ra bên ngoài sẽ tổn hại đến
danh tiếng của tập đoàn Ôn thị. Về chuyện này anh cứ yên tâm, cô bé là
người quen của tôi, cho dù là trung thành hay giữ bí mật đều không phải
là vấn đề” Đi theo phía sau hắn, Lương Cảnh Sách thấp giọng giải thích.
“Chú nói cô ấy là người quen của chú?”
“Đúng vậy, cô bé ấy có thể nói là em gái đã lớn lên cùng tôi”
“A?” Ôn Mỹ Phách có chút hứng thú, đôi mắt nheo lại. Trong trí nhớ của hắn,
cha mẹ Cảnh Sách đã qua đời trong một vụ tai nạn, từ đó Cảnh Sách luôn ở bên cạnh giúp hắn mọi việc, từ lúc nào thì có một “em gái” mà hắn không biết vậy?
Ôn Mỹ Phách đẩy cửa phòng tiếp khách, khi
mắt hắn chạm đến Đường Hiểu Dạ, hai người không hẹn mà cùng hơi ngẩn ra, vẻ tươi đẹp thật nhanh xẹt qua ánh mắt hắn.
Một bộ
quần áo đen, cô gái mỹ lệ trước mắt mang một ít cao ngạo, tựa như dưới
trời đông giá rét xuất hiện một nhánh hoa mai. Không giống như những
người khác khi nhìn thấy hắn đều mang bộ dáng lo lắng, lúc này cô ấy như đang tỏa sáng, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn lại hắn không chút nháy mắt,
so với hắn nhanh hơn một bước mà đánh giá.
Cô gái
trước mắt hoàn toàn lật đổ hình tượng những người vệ sõ trong tưởng
tượng của hắn, trên người cô có loại ánh sáng chói mắt như ngọc Quang
Hoa, trong lúc nhất thời khiến hắn có chút thất thần.
“Tôi không cần cô ta tới bảo vệ” Sau một khoảng thời gian trầm mặc ngắn
ngủi, Ôn Mỹ Phách rốt cuộc cũng mở miệng nói với Lương Cảnh Sách. Thế
nhưng ánh mắt hắn lại không hề rời khỏi Đường Hiểu Dạ, bốn mắt giao
tiếp, trong nháy mắt ánh lửa hiện ra, một loại không khí kỳ dị chậm rãi
lan tỏa.
“Chủ tịch…” Hiểu Dạ thậm chí còn chưa có mở
miệng, chủ tịch làm sao lại lập tức cự tuyệt rồi? Sẽ không phải là xem
mặt bắt hình dong chứ?
“Anh là không cần người bảo
vệ, hay là không cần tôi bảo vệ?” Không chỉ hắn đang đánh giá cô mà cô
đã đánh giá người đàn ông trước mắt. Đường Hiểu Dạ nhướng mi xem thường.
Thì ra hắn chính là Ôn Mỹ Phách, vẻ ngoài so với trên tivi thoạt nhìn cũng
không có nhiều khác biệt. Bộ dáng yếu đuối, cô hẳn là chỉ cần một quyền
cũng có thể khiến cho hắn dính trên vách tường!
Thành thật mà nói, cô có chút thất vọng. Cô cũng không cảm thấy điều gì ở hắn khiến cho mình một lòng trung thành, ít nhất thì sự coi thường phái nữ
của hắn cũng khiến cho cô muốn đánh nhừ tử khuôn mặt tuấn tú kia.
“Tôi cũng không có nói như vậy. Cô bé từ trước đến giờ đều được nâng niu
trong tay người nhà, cũng chưa từng bảo vệ một người đàn ông như tôi.
Tôi cũng chỉ là có ý tốt thôi” Gọng nói của Ôn Mỹ Phách không hề có tức
giận. Hắn không ngờ mình có thể phát hiện ra con mèo nhỏ xinh đẹp trước
mặt đang giơ móng vuốt.
Thật hung dữ!
“Tôi không phải cái loại phụ nữ cần đàn ông bảo vệ” Cô hừ nhẹ.
Cho dù phải bảo vệ, cũng không tới phiên hắn, một cái tên tay trói gà không chặt.
“Tôi cũng không phải là loại đàn ông cần phụ nữ bảo vệ” Cho dù hắn có lớn
lên thanh tú đi chăng nữa thì phong độ đàn ông hắn vẫn có, không có lý
nào lại cần phụ nữ bảo vệ.
Bờ môi mỏng của Ôn Mỹ Phách chậm rãi nhếch lên, ánh mắt Đường Hiểu Dạ nhìn hắn quả thật âm hiểm tới cực điểm.
“Anh nghi ngờ năng lực của tôi?” Đường Hiểu Dạ híp đôi mắt đẹp, giọng nói
lạnh lùng. Đối mặt với người đang có thành kiến trong lòng, cho dù vẻ
ngoài của hắn có là thiện lương thì nhìn sao cô cũng không thấy thuận
mắt.
“Tôi đã nói rồi, phụ nữ là để người khác nâng
trong lòng bàn tay, loại công việc vệ sĩ nguy hiểm như thế này cũng
không thích hợp với cô” Ôn Mỹ Phách mỉm cười, cả người mang bộ dáng vô
hại. Sau đó hắn chuyển hướng sang Lương Cảnh Sách, nói “Tôi không cần vệ sĩ, chú đưa cô ta về đi!”
“Chủ tịch!” Lương Cảnh Sách còn có lời muốn nói.
“Đừng xem thường người khách, nhất là đừng xem thường tôi” Tiếng quát vang
lên, may là Ôn Mỹ Phách phản ứng mau lẹ, hắn quay đầu tránh thoát một
bàn tay trắng như phấn, sau đó mới mơ hồ cảm thấy được một quyền lướt
qua mặt.
“Anh…” Làm sao có thể? Chưa từng nghĩ có người khiến cô đánh lén từ phía sau cũng thất bại, Đường Hiểu Dạ ngơ ngẩn.
Cho tới bây giờ hắn là người duy nhất tránh thoát, cho dù là Huy Dương đã
từng ăn đau ăn khổ, mà hẳn lại tránh được là ngẫu nhiên mà sao?
Đúng! Nhất định là ngẫu nhiên, một quyền kia nhất định là đã có thể tẫn lên khuôn mặt tươi cười ghê tởm của hắn mới đúng.
“Hiểu Dạ! Em đang làm cái gì vậy?” Lương Cảnh Sách bên cạnh vội vàng ngăn cản hành động lỗ mãng của cô. Sắc mặt hắn ta trắng nhợt, đối với đại não
phản ứng không chút lịch sự của cô thiếu chút nữa là ngất “Chủ tịch,
Hiểu Dạ còn nhỏ, không phân biệt được nặng nhẹ, anh đừng tính toán với
con bé nhé”
“Không sao” Khóe mắt tươi cười rực rỡ của Ôn Mỹ Phách không che dấu được sự kinh ngạc. Hắn rất bất ngờ, thân thủ
của cô quả thật không tệ, một quyền kia cũng không phải là ra tay bình
thường, nếu hắn không cẩn thận để trúng nhất định sẽ phun máu mũi.
“Cô rốt cuộc là tới mưu sát tôi hay là bảo vệ tôi?” Hắn cau mày, trong
giọng nói không có ý trách cứ, chẳng qua chỉ là nghi vấn đơn thuần.
“Tôi…” Nhận được một nụ cười của hắn, Đường Hiểu Dạ lần đầu tiên đánh hụt nhất thời khó nói nên lời. Cô rầu rĩ lên tiếng “Tôi tới để bảo vệ anh”
“A~~” Nếu là “bị” cô bảo vệ, tánh mạng của hắn có càng thêm nguy hiểm không?
Trừ chuyện thư cảnh cáo gần đây ra thì còn phải luôn luôn đề phòng cô
đánh lén.
“Chủ tịch, cuộc họp hội đồng quản trị sắp bắt đầu, anh mau chuẩn bị” Thư ký gõ cửa tiến vào, cô ấy chỉ chỉ đồng hồ.
“Tôi biết rồi” Ôn Mỹ Phách vuốt cằm, khóe mắt liếc thấy Hiếu Dạ đang hậm hực, nhất thời hắn đột nhiên cảm thấy thật thú vị.
Cô bé trước mặt căn bản không phải thật tâm muốn bảo vệ hắn! Cô trừng mắt
nhìn hắn như muốn đem vạn đao đâm hắn, phảng phất có ý nghĩ hắn là đại
ác nhân tội ác tày trời, hắn không nhớ rõ mình đã đắc tội với cô khi
nào!
Nếu không phải thật tâm muốn bảo vệ, vậy cô rốt cuộc có ý đồ gì? Hắn cũng không phải là người dễ dàng để cô trêu chọc.
“Cảnh Sách, chú nói cô ta muốn làm vệ sĩ của tôi?” Tạm thời thay đổi tâm ý, Ôn Mỹ Phách nhướng mi cười hỏi.
“Đúng vậy”
“Được, tôi đồng ý để cô ta làm vệ sĩ cho tôi” Ôn Mỹ Phách cười rực rỡ, rực rỡ
đến khiến cho da đầu người ta tê dại “Nhưng tôi có điều kiện”
“Chủ tịch có yêu cầu gì xin cứ nói, tôi nhất định cống hiến hết sức lực” Vừa nghe thấy hắn đồng ý, Lương Cảnh Sách mừng rỡ, cho dù Ôn Mỹ Phách muốn
hắn đi hái trăng sáng cũng không thành vấn đề.
“Tôi
muốn cô ấy bảo vệ tôi 24/24, một phút đồng hồ rời khỏi cũng không được”
Bờ môi mỏng của Ôn Mỹ Phách nhếch lên khiêu khích, đôi mắt đen láy lại
chói mắt nhìn Đường Hiểu Dạ “Nếu không thể ở bên cạnh bảo vệ cho tôi cả
ngày thì làm sao gọi là vệ sĩ, cô nói đúng không?”
Nếu cô muốn dây dưa thì hắn không ngần ngại theo cô vui đùa một chút, coi như làm vài chuyện giải trí cũng tốt.
“Hai mươi bốn?” Lương Cảnh Sách sửng sốt.
“Cô làm được sao?” Ôn Mỹ Phách trực tiếp cười gian tà hỏi người trong cuộc.
“Không có vấn đề gì” Không phải là đang hạ chiến thư với cô sao? Đường Hiểu Dạ không chút do dự đáp ứng.
Cho dù Ôn Mỹ Phách trước mặt vẫn đang mỉm cười nhưng Đường Hiểu Dạ vẫn ngửi ra mùi vị âm mưu. Cô đề phòng quan sát nhất cử nhất động của hắn, cảm
thấy phía trước có một cái bẫy lớn chờ cô nhảy xuống.