Nhậm Xuyên hậm hực trở về nhà, cởi cà vạt vứt xuống đất, giẫm chân bình bịch mấy lần!
Má!
Anh nên trùm bao bố tên khốn Giang Hoàn kia rồi lôi vào hẻm đánh một trận!
Chỉ tạt rượu hắn thôi thì chưa hả giận!
Nhậm Xuyên giống như khủng long bạo chúa đi tới đi lui trong nhà, bực tức muốn phun lửa, sau đó thoáng nhìn thấy tấm ảnh Giang Hoàn được đặt trên tủ, đậu má còn thắp cho hắn ba nén nhang.
Mười phút sau, cửa phòng mở ra, ảnh chụp và “di vật” từ phòng bệnh của Giang Hoàn đều bị Nhậm Xuyên ném ra khỏi nhà.
Đều là dối trá!
Ngọn lửa giận này gần như không thể dập được nữa, Nhậm Xuyên bật loa và bắt đầu tập yoga với âm nhạc, thế giới xinh đẹp như vậy, mình tức giận đến thế không tốt, không tốt.
Vừa mới tiến vào trạng thái thiền của yoga thì điện thoại di động của Nhậm Xuyên reo lên: “What a wonderful world, what a wonderful world...”
Đó là một số lạ, Nhậm Xuyên vừa mới bắt máy, liền nghe thấy bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Này.”
Mặt Nhậm Xuyên lập tức đen lại, là Giang Hoàn.
Nhậm Xuyên giả giọng điện tử máy móc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau---”
“Anh biết là cậu.” - Giang Hoàn tranh thủ gọi điện trong bữa tiệc, ly rượu vang đỏ của Nhậm Xuyên khiến hắn trực tiếp nổi tiếng, “Nhậm Xuyên, cậu là con nít sao?”
Nhậm Xuyên trực tiếp đưa điện thoại đến chỗ Juliet.
Juliet nói vào điện thoại: “Mắc mớ gì tới cậu.”
Giang Hoàn ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, bên cạnh Nhậm Xuyên còn có người đàn ông khác!
Giọng hắn đột ngột trầm xuống: “Cậu là ai?”
Juliet trả lời: “Đoán xem.”
Giang Hoàn hơi cáu: “Cậu và Nhậm Xuyên có quan hệ gì?”
Giọng của Juliet đầy khiêu khích: “Mắc mớ gì tới cậu.”
Hiện tại đã khuya còn ở cùng Nhậm Xuyên, Giang Hoàn không thể không nghĩ nhiều, cảm giác như bị người khác xâm phạm lãnh địa: “Cậu ở với cậu ấy từ khi nào?”
Juliet: “Đoán xem.”
Giang Hoàn bị nó chọc tức: “Rời khỏi Nhậm Xuyên ngay!”
Juliet: “Mắc mớ gì tới cậu.”
“Có bản lĩnh thì xưng tên đi!”
“Đoán xem.”
“Nhậm Xuyên trả cậu bao nhiều tiền?”
“Mắc mớ gì tới cậu.”
Nhậm Xuyên ngồi trên ghế sô pha, cắt dũa móng tay như không có gì xảy ra, dùng giá đỡ điện thoại để đặt điện thoại bên cạnh lồng chim. Juliet đã lâu không nói chuyện, không nói được nhiều, cứ nói đi nói lại hai câu “đoán xem” và “mắc mớ gì tới cậu“.
Bọn họ cứ như vậy nói qua nói lại nửa tiếng.
Giang Hoàn rốt cuộc chịu không nổi nữa, gào lên: “Đưa điện thoại cho Nhậm Xuyên! Cậu ấy ở đâu!”
Juliet vỗ vỗ đôi cánh của mình, lớn tiếng nói ra một câu mới học được: “Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi! Ông chủ hỏa táng rồi!”
Giang Hoàn: “...”
Nụ cười đắc thắng nở trên môi Nhậm Xuyên, anh bấm vào màn hình, cúp điện thoại.
Anh vừa muốn chặn số điện thoại của Giang Hoàn, đầu ngón tay lại dừng một chút, suy nghĩ hai phút, lựa chọn lưu lại, ghi chú: “10086“.
Nhậm Xuyên nằm trên sô pha hai phút, vẫn cảm thấy không thoải mái, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Thôi Minh Hạo.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng khàn khàn, Thôi Minh Hạo khá thờ ơ: “Gì?”
“Cậu biết Giang Hoàn là ai không!” - Nhậm Xuyên muốn chia sẻ tin tức kinh thiên động địa với hắn - “Anh ấy là...”
“Không quan tâm, không biết, không có hứng thú.” - Thôi Minh Hạo hoàn toàn không để anh nói xong, ăn một miếng miến chua cay, “Nói cái gì có ích hơn đi?”
Nhậm Xuyên hét vào điện thoại: “Tôi bị lừa!”
“Nghe hay đấy.” - Thôi Minh Hạo không ngạc nhiên chút nào, “Với chỉ số thông minh của cậu, sớm muộn gì cũng có ngày này.”
Đây không phải là trọng điểm, Nhậm Xuyên than vãn: “Tôi bị lừa tình!”
Cụm từ “bị lừa tình” quả thật quá quen thuộc, mỗi khi Nhậm Xuyên chia tay hay bị đá đều sẽ nói như thế.
Thường thì câu này sẽ mở đầu một màn chửi rủa gào thét khóc lóc kể khổ tới ba tiếng đồng hồ.
Trong bụng Thôi Minh Hạo lúc này hơi cồn cào.
“Tôi đang phẫu thuật.” - Thôi Minh Hạo nói một cách vô cảm xúc, “Bệnh nhân đang xuất huyết rất nhiều, không có thời gian nói chuyện với cậu.”
Nhậm Xuyên không tin, hắn rõ ràng đang ăn miến chua cay, ”Nghe tôi nói...”
Thôi Minh Hạo một tiếng ngắt lời anh: “Ối! Tim bệnh nhân không đập nữa! Phải cấp cứu! Tôi cúp máy trước!”
Nhậm Xuyên: “...”
Diễn xuất cực kỳ qua loa lấy lệ!
Nhiều lắm 50 xu!
Cũng may Nhậm Xuyên không chỉ có mỗi Thôi Minh Hạo là bạn thân, anh liền gọi điện cho Chúc Khải Phong: “Này, Ngưu Ngưu ơi.”
“Mày đừng có mà gọi cái tên này nữa! Nói nữa tao cúp máy!” - Chúc Khải Phong rống lên, “Mẹ nó mày muốn gì!”
“Tao muốn kể chuyện!” - Nhậm Xuyên gào khóc, “Tao bị lừa tình!”
“Còn tưởng chuyện gì mới mẻ?” - Chúc Khải Phong khó hiểu, “Ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, mày bị ít nhất bảy trăm ba mươi lần.”
“Lần này thì khác!” - Nhậm Xuyên gào lên, “Lần này đặc biệt nghiêm trọng!”
Chúc Khải Phong “ồ” lên một tiếng cho có lệ: “Vậy thì mày bị lừa tiền hay tình?”
Nhậm Xuyên mua quần áo cho Giang Hoàn, mua tã lót, mua cái này, mua cái kia, đi du lịch, hơn nữa còn ngủ chung trên một cái giường, chính mình cũng bị hắn nhìn thấy hết, như vậy...
“Tất.” - Nhậm Xuyên đột nhiên cảm thấy oan ức, lẽ nào thực sự có lý đó, “Cả tiền lẫn tình.”
“Gia thế của Giang Hoàn như thế nào?” - Chúc Khải Phong giảng đạo lý, “Mày bị lừa thì cũng không có chịu thiệt.”
Nhậm Xuyên tức giận: “Có cái gì tốt!”
“Nhà họ Hà từng lọt vào danh sách những người giàu nhất châu Á, là anh em kết nghĩa với ông hoàng dầu mỏ Trung Đông, muốn đi dự tiệc trà của nữ hoàng Anh lúc nào thì đi, tài sản hàng chục tỷ, sản nghiệp đếm không hết.” - Chúc Khải Phong nói cho anh nghe, “Mày có gì? Có một công ty nhỏ bị hỏng chưa kiếm được ra tiền.”
Nhậm Xuyên: “...”
Anh tức giận cúp điện thoại, này mà an ủi cái éo gì!
Anh muốn biến sự bi phẫn thành sức mạnh, muốn làm việc! Muốn kiếm tiền!
Hôm sau, Nhậm Xuyên dậy rất sớm để sửa soạn. Khi chọn lựa quần áo, anh vốn định chọn một bộ âu phục có hoa văn xứ Wales, nhưng khi nghĩ đến việc mặc cái này vào thì quá giống Giang Hoàn tối hôm qua, liền dứt khoát không mặc âu phục mà mặc áo thun quần bò đi làm.
Mạnh Xuân tới xế chiều mới đi làm, vì y và Chung Niệm bị mắc kẹt ở nơi quỷ quái kia, mãi đến sáng sớm mới có người đi qua, gọi xe kéo đưa Maybach của Nhậm Xuyên đi rửa sạch, sau đó trở lại, thì mặt trời cũng sắp lặn rồi.
Nhậm Xuyên đối với việc y lái xe Maybach đi đêm qua đặc biệt khoan dung, trừ một tháng lương.
Nhậm Xuyên hoàn toàn tập trung vào công việc của mình, hiện tại không có thứ gì có thể làm phiền anh, anh phải làm việc chăm chỉ! Phải phấn đấu! Phải để công ty khoa học kỹ thuật Hắc Thạch leo lên top 500 thế giới càng sớm càng tốt!
Chuông điện thoại vang lên.
Nhậm Xuyên dập máy.
Nó lại vang lên.
Tiếp tục dập máy.
Vẫn đổ chuông.
Nhậm Xuyên phát hỏa, đây hẳn là Giang Hoàn, thứ đàn ông nhàm chán, làm trò mèo! Anh không thèm nhìn mà trực tiếp tắt máy.
Hai phút sau, Mạnh Xuân đẩy cửa vào: “Sếp, có tin xấu.”
Nhậm Xuyên không ngẩng đầu lên: “Trừ phi nhà tôi bị cháy, thì không có chuyện gì...”
Mạnh Xuân khó nói nên lời: “Nhà của anh... cháy thật...”
Nhậm Xuyên: “...”
Vườn nhà anh lâu ngày không được dọn dẹp, lá rụng rơi đầy mặt đất, có người đi ngang qua ngoài vườn tiện tay ném tàn thuốc, và rồi... cả khu vườn bốc cháy.
Ngọn lửa trong vườn làm cháy rèm cửa sổ, rèm cửa sổ cháy lan đến đồ đạc bằng gỗ, từ trong ra ngoài cháy sạch sành sanh.
May là hôm nay Juliet đã được gửi đến bệnh viện thú cưng, may mắn thoát được.
Nhậm Xuyên không còn biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với thế giới, đậu má thất tình thôi còn chưa đủ, nhà ở cũng mất luôn rồi!
Việc tìm nhà giao cho Mạnh Xuân, trước hết Nhậm Xuyên đưa Juliet vào ngủ trong khách sạn hai ngày, ban ngày đưa Juliet đến công ty, các thủ tục và trang trí nhà mới làm hoàn tất cũng đã tiêu tốn hết hai ngày, thứ sáu tuần này cuối cùng cũng có thể chuyển đến.
Mạnh Xuân đưa chìa khóa cho anh: “Nhà ở Vạn Dung Kim Hối, nơi có nhiều ông trùm tài chính và những người thành đạt, hy vọng anh sẽ vui vẻ, thuận lợi, thuận tiện giúp công ty đàm phán một vài thương vụ làm ăn kiếm lời.”
Nhậm Xuyên biết nơi đó, được đánh giá là chỗ ở yêu thích nhất của những cẩu độc thân, tầng một có hai căn hộ, quản lý kiểu khách sạn và quản gia túc trực 24/24.
Tâm tình của anh cũng không tệ lắm, mang theo con vẹt, đạp ga phóng đi.
Vừa bước vào hầm để xe, một chiếc Bugatti Veyron phun ra khí thải cũng tiến đến, Nhậm Xuyên vừa nhìn chiếc xe liền nhớ tới cái đêm khó chịu đó, lườm một cái, hừ lạnh.
Nhậm Xuyên đỗ xe, Bugatti Veyron cũng dừng ở bãi đỗ bên cạnh, khi cửa xe được mở ra, cả hai vị chủ xe đều sững sờ.
Giang Hoàn: “...”
Nhậm Xuyên: “...”
Bọn họ khịt mũi, liếc mắt, giả vờ như không quen biết nhau, đóng cửa xe rầm một cái kinh thiên động địa, sau đó cả hai-
Bước vào cùng một thang máy...
Trong thang máy, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải, ở giữa như cách một dòng sông không nhìn thấy bờ, thậm chí còn cảm thấy không khí trong thang máy thật bẩn thỉu.
Nhậm Xuyên len lén đánh giá Giang Hoàn.
Giang Hoàn cũng im lặng nhìn Nhậm Xuyên.
Khi ánh mắt chạm nhau trong không khí, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, đột nhiên đều quay đầu đi chỗ khác.
Cửa thang máy mở ra, hai vị tổng tài đồng thời cất bước.
Nhậm Xuyên: “???”
Giang Hoàn: “???”
“Đừng đi theo tôi, cám ơn.” - Nhậm Xuyên hơi cáu, “Anh có thể có chút liêm sỉ được không!”
“Cậu mới đang đi theo tôi!” - Giang Hoàn cũng tức giận, “Có ý gì?”
Bọn họ vừa đi vừa cãi nhau, toàn bộ hành lang đều hừng hực lửa giận, thiếu chút nữa là đánh nhau.
Nhậm Xuyên lấy chìa khóa nhà ra: “Tại sao còn muốn vào nhà với tôi? Tôi nói cho anh biết, anh không có cửa!”
Giang Hoàn cũng lấy ra chìa khóa nhà: “Hả, tôi thấy cậu mới muốn cùng tôi vào nhà mới đúng? Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ!”
Một trong hai quay sang trái, người kia quay sang phải, đồng thời mở hai cánh cửa đối diện nhau.
Nhậm Xuyên: “...”
Giang Hoàn: “...”
___
Tác giả có điều muốn nói:
Cửa đối diện có nghĩa là sắp sống chung rồi.
Nhưng điều kiện để hai tổng tài sống cùng nhau là-
Nhậm tổng bình tĩnh lại.
Giang tổng không chơi ngu.
Nghĩ thôi cũng thấy khó.