Cả hai cánh cửa đều bị đóng sầm lại, tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa, tường suýt nữa bị chấn động rung chuyển.
Nhậm Xuyên vừa vào nhà liền gọi điện cho Mạnh Xuân: “Cậu mua cho tôi nhà kiểu gì vậy!”
Mạnh Xuân khó hiểu, đây quả thực là tai bay vạ gió: “Từ loại phòng đến trang trí không phải đều là anh tự chọn sao?”
Nhậm Xuyên rống giận: “Nhưng cậu không nói hàng xóm đối diện là Giang Hoàn!”
Chuyện này có gì không tốt? Mạnh Xuân càng nghĩ càng không hiểu, hiện tại hai người ở bên nhau, ở đối diện chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?
Mạnh Xuân nghĩ ngợi một hồi, bỗng nhiên hiểu ra, hai vị tổng tài nhất định đã cãi nhau, đang chiến tranh lạnh.
Y lén lút gửi tin nhắn cho Chung Niệm: “Bảo tổng tài nhà em đừng làm nhà anh nổi giận, nên chuẩn bị một món quà để xin lỗi.”
Chung Niệm vừa mới bị điện thoại của Giang Hoàn công phá, trả lời Mạnh Xuân: “Tổng tài nhà anh rất tức giận, còn tổng tài nhà em tức hộc máu rồi, anh bảo tổng tài nhà anh mua quà tới xin lỗi đi.”
“Nhà em xin lỗi.”
“Nhà anh xin lỗi.”
“Nhà em xin lỗi.”
“Nhà anh xin lỗi.”
...
Mạnh Xuân và Chung Niệm suy nghĩ một lúc, không hẹn mà cùng đặt một bó hoa tươi trên mạng, địa chỉ giao tới chính là cửa của tổng tài của người kia.
Trên một bó được yêu cầu viết: “Trái tim yêu em sẽ không bao giờ thay đổi.”
Bó còn lại ghi: “Chỉ có anh mới khiến em không thể nào quên.”
Bên này Nhậm Xuyên tự nhiên nói: “Muốn bán nhà! Không muốn sống ở đây! Mỗi ngày nhìn thấy anh ta chắc chưa đủ sầu!”
“Được được được.” - Mạnh Xuân an ủi, “Để tôi giúp anh bán trên mạng.”
Nhậm Xuyên lúc này mới hài lòng: “Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nói rõ là nhà mới, tôi chưa ở, giá cả không thể hạ xuống.”
Cúp điện thoại, Mạnh Xuân nghĩ thầm, mẹ nó giờ giúp anh bán trên mạng, lỡ đâu thỏa thuận xong rồi lại bảo tôi mua lại thì sao.
Nhậm Xuyên đi loanh quanh trong ngôi nhà mới của mình, trang trí khá đẹp, giường đủ thoải mái, bồn tắm cũng sạch sẽ, anh rất hài lòng, Juliet có vẻ cũng thích, bay tới bay lui trong phòng khách.
Chờ chút, ngôi nhà này có thể cách âm được không?
Nhậm Xuyên dừng một chút, dồn khí xuống bụng, đột nhiên hét to: “Giang Hoàn là đồ ngốc!”
Anh vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh, cửa nhà không bị gõ, Giang Hoàn không có tới tìm anh tính sổ.
Nhậm Xuyên hài lòng.
Trước tiên anh đặt Juliet ở ban công, thêm các loại hạt và nước Paris, rồi chơi với Juliet một lúc.
Trong nhà chỉ có một người và một chim, vẫn là có hơi trống trải. Nhậm Xuyên xem xét khi nào nên mua mèo con hay cún con để chơi cùng, tốt nhất là có thể tự ăn, lúc anh tiện thì cũng có thể cho chúng ăn, rảnh rỗi không có chuyện gì làm còn có thể dắt chúng xuống lầu dạo một vòng thì càng tốt.
Khi Nhậm Xuyên đang tắm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hết cách rồi, anh chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là quản gia căn hộ đã hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục lịch sự, trên tay ôm một bó hoa hồng nở rộ, mỉm cười nói với Nhậm Xuyên: “Chào buổi tối, thưa ngài. Đây là hoa hồng mà ngài Giang tặng cho ngài.”
Nhậm Xuyên: “???”
Ngài Giang nào?
Anh đưa tay lấy tấm thiệp trong bó hoa, thấy trên đó viết: “Trái tim yêu em sẽ không bao giờ thay đổi.”
Biểu cảm của Nhậm Xuyên đột nhiên như ăn phải cứt chó.
Giang Hoàn còn có mặt mũi nói lời này!
Nhậm Xuyên ném bó hồng lên cửa nhà Giang Hoàn, quát với quản gia: “Nói cho anh ta biết, đi ăn cứt đi!”
Cánh cửa bị đóng lại một cái rầm.
Quản gia nhìn nhiều thì quen, thấy những cánh hoa trên sàn nhà, do dự một lúc rồi quyết định không quét, lỡ tí nữa Nhậm Xuyên khóc lóc chạy ra ngoài rồi quỳ xuống đất nhặt từng cánh hoa thì sao?
Mười phút sau, ông cầm một bó hoa hồng khác gõ cửa phòng Giang Hoàn.
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt của Giang Hoàn.
Quản gia mỉm cười: “Xin chào ngài, ngài Nhậm có đặt hoa cho ngài.”
Hô hấp của Giang Hoàn ngừng lại một chút, ngài Nhậm? Ngài Nhậm nào?
Hắn đưa tay lấy tấm thiệp trong bó hồng, thấy trên đó có dòng chữ: “Chỉ có anh mới khiến em không thể nào quên.”
Giang Hoàn: “...”
Vẻ mặt của hắn như ăn phải ruồi.
Nhậm Xuyên còn mặt mũi nào để nói lời này?
Hắn giật lấy bó hồng, ném vào cửa nhà Nhậm Xuyên, rống lên: “Cút ngay cho ông!”
Chuyện như vậy trong vòng một ngày đã xảy ra tới hai lần, nụ cười trên mặt quản gia phút chốc cứng đờ, thôi được rồi.
Ông tưởng tượng đến cảnh đêm hôm khuya khoắt, hai người vừa khóc vừa quỳ dưới đất nhặt từng cánh hoa hồng.
Nhậm Xuyên đóng cửa, đi quanh nhà như khủng long bạo chúa, tức đến mức đau gan đau phổi đau đít, hận không thể phun lửa lên trời, mẹ nó, Giang Hoàn vậy mà còn dám tới cửa khiêu khích!
Lá gan của hắn ở đâu ra!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Xuân: “Mau bán nhà đi! Tôi không thể sống ở đây được, một ngày cũng không!”
Mạnh Xuân bị sốc, lẽ nào mâu thuẫn giữa các tổng tài không thể giải quyết bằng hoa?
Miệng y hùa theo cầm chừng, sau khi cúp điện thoại thì lập tức đi ra ban công tìm Chung Niệm đang tưới hoa.
Chung Niệm kẹp điện thoại trên vai, vừa mới cùng Giang Hoàn nói chuyện xong, thì thấy Mạnh Xuân có chuyện muốn nói.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, hai miệng một lời: “Vấn đề có vẻ rất nghiêm trọng!”
Mạnh Xuân bắt đầu phân tích trước: “Giữa hai vị tổng tài đã xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, nghiêm trọng đến mức tổng tài nhà anh muốn chuyển nhà.”
Chung Niệm theo sát suy luận của y: “Tổng tài nhà em cũng rất tức giận, nghĩ đến việc bán nhà.”
“Không được.” - Mạnh Xuân lắc đầu trước, “Dù thế nào thì bọn họ cũng không thể chuyển đi.”
Nếu không thì lại hành xác hai trợ lý là bọn họ.
Chung Niệm nhíu mày: “Nhưng gửi hoa không được.”
Mạnh Xuân đột nhiên vỗ tay: “Vậy thì tiễn!”
Chung Niệm nghiêng đầu nhìn y: “Gửi cái gì?”
Mạnh Xuân nói khẽ bên tai Chung Niệm: “Để tổng tài nhà em gửi bao cao su cho tổng tài nhà anh. Ám chỉ thế này là đủ rồi, không mâu thuẫn nào là không thể giải quyết bằng một nháy.”
Thì ra là như vậy, Chung Niệm không thể không bội phục Mạnh Xuân, vỗ tay khen ngợi: “Anh tài thật.”
Nhậm Xuyên giận nửa buổi tối, nhìn màn đêm thành phố ngoài cửa sổ, quyết định đi đến quán bar mua say.
Anh muốn quên tên chó Giang Hoàn kia!
Anh chuẩn bị đồ nghề đầy đủ, vừa mở cửa ra liền thấy một hộp bao cao su trên mặt đất.
Nhậm Xuyên: “...”
Giang Hoàn thế mà lại không tự kiểm điểm, còn dẫn người về là thế éo nào? Bao cao su còn rơi xuống đất?
Nhậm Xuyên tức xì khói, ném bao cao su lên cửa nhà Giang Hoàn, mắng: “Giang Hoàn, cái đồ đếu có liêm sỉ!”
Nhậm Xuyên mới vừa đi, Giang Hoàn mở cửa ra, không nhịn được la lên: “Cậu mới nói cái éo gì đấy! Làm như mình có tư cách!”
Hắn vừa định đóng cửa, ánh mắt chợt dừng lại, trước cửa nhà có một hộp bao cao su.
Nhậm Xuyên cho hắn à?
Anh đang ám chỉ cái gì?
Giang Hoàn đột nhiên thở không nổi.
Đậu má, Nhậm Xuyên muốn làm gì!
Giang Hoàn cắn môi dưới, đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
Lúc nào cũng nghĩ về Nhậm Xuyên, là gì đây?
Hắn hít thở sâu mấy lần, quyết định đêm nay đi bar để giải tỏa cảm xúc, biết đâu sẽ gặp được người tốt hơn Nhậm Xuyên.
Chờ chút, tại sao lại so sánh với Nhậm Xuyên?
Nhậm Xuyên không lái xe mà bắt taxi đến phố bar, tùy tiện đi vào một quán mà không nhìn bảng hiệu.
Anh ngồi ở trước quầy bar, le lưỡi với người pha chế, trước tiên mở hai chai vodka vàng.
Khi anh bước vào, quán bar đột nhiên im lặng, ánh mắt của những người đàn ông xung quanh đều đổ dồn vào cơ thể Nhậm Xuyên, đánh giá anh như hàng hóa.
Với lại, Nhậm Xuyên vừa vào cửa đã gọi loại rượu đắt tiền nhất.
Bất kể là nhan sắc hay tiền tài, anh như miếng thịt mỡ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Một người đàn ông xăm trổ đầy mình, ngậm thuốc lá, cầm ly rượu bước đến ngồi bên cạnh Nhậm Xuyên.
Nhậm Xuyên thậm chí không thèm nhìn hắn, mắt cũng không chớp mà nốc hết một ly rượu đá.
Người đàn ông xăm trổ đột nhiên nói: “Cậu uống rượu chán quá, lại đây, tôi dạy cậu cách uống thú vị hơn.”
Nhậm Xuyên liếc nhìn hắn một cách trịch thượng.
Người đàn ông xăm trổ lấy ra một chiếc đĩa xoay, ra hiệu cho Nhậm Xuyên đi trước.
Nhậm Xuyên thản nhiên xoay một cái, kim chỉ vào “cởi thắt lưng“.
Người đàn ông xăm trổ thẳng thắn dứt khoát, thực sự cởi thắt lưng ném xuống đất.
Nhậm Xuyên không khỏi nhìn hắn nhiều hơn.
Người đàn ông xăm trổ rất đẹp trai, những hình xăm trên người cũng rất ngầu, mặt mày nhìn hơi quen, khá giống tên chó kia, tuy là người lạ nhưng có thể qua đêm nay cũng không tồi.
Người đàn ông xăm trổ lại gần, ghé sát vào tai Nhậm Xuyên: “Tôi không mặc gì bên trong đâu.”
“Ồ?” - Nhậm Xuyên nhướng mày, “Chơi lớn vậy?”
Người đàn ông xăm trổ mỉm cười: “Vậy thì cậu cũng phải có bản lĩnh làm cho tôi cởi.”
Hắn xoay đĩa, kim chỉ “uống hết rượu trước mặt“.
Mắt cũng không chớp, Nhậm Xuyên cầm chai rượu lên nốc, rồi nhẹ nhàng đặt chai rượu đã cạn lên quầy bar.
Anh quay đĩa xoay lần thứ hai.
Kim chỉ vào “cởi áo ra.”
Người đàn ông xăm trổ huýt sáo một tiếng lớn, sau đó giơ tay cởi bỏ áo phông để lộ cơ bắp săn chắc, rõ ràng là thường xuyên tập luyện, vóc dáng vô cùng tốt.
Nhậm Xuyên thưởng thức một hồi, người xăm trổ mỉm cười với anh, sau đó quay đĩa xoay, kim lần nữa chỉ “uống hết rượu trước mặt“.
Nhậm Xuyên nốc hết một chai khác.
Chơi trò đĩa xoay chưa đầy một tiếng đồng hồ, dưới chân Nhậm Xuyên đã có bảy, tám chai rượu rỗng, tất cả đều là rượu mạnh.
Nhậm Xuyên choáng váng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, muốn đi vệ sinh nôn ra một ít, lúc đứng dậy hơi loạng choạng, người đàn ông xăm trổ tay mắt lanh lẹ đỡ anh lại.
Người đàn ông xăm trổ đưa mắt nhìn trái phải, bốn, năm người đàn ông cao lớn đứng dậy, lần lượt đi ra cửa sau của quán bar.
Nhậm Xuyên mơ hồ cảm thấy có ai đó đang cởi thắt lưng của mình, thậm chí còn có một bàn tay đang sờ ngực, anh chật vật một lúc, mở mắt ra, phát hiện đây hoàn toàn không phải là đường đến nhà vệ sinh.
Anh bị đưa đến một con hẻm nhỏ tối tăm, xung quanh là bốn, năm người đàn ông mặt mày hung dữ, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nguy hiểm.
“Cút!” - Anh đấm một người lại gần muốn hôn mình, đẩy hai cái đầu ra, giãy giụa muốn chạy.
Tiếng bước chân vang lên, bọn đàn ông không muốn buông tha con mồi kiếm được dễ như trở bàn tay này, bám sát theo sau.
Gần hơn, càng ngày càng gần-
Nhậm Xuyên chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, vừa muốn kêu cứu, âm thanh liền kẹt lại trong cổ họng.
Anh nhìn thấy một chiếc Bugatti Veyron đậu ở bên rìa đường quán bar, Giang Hoàn đang dựa vào cửa xe hút thuốc lá.
Ý nghĩ kêu cứu mạnh mẽ ngừng lại, Nhậm Xuyên chọn một hướng khác, vừa định chạy, anh liền nghe thấy-
“Nhậm Xuyên.” - Giang Hoàn nhìn về phía anh, dập tắt tàn thuốc, “Lại đây với anh.”
___
Tác giả có điều muốn nói:
Ặc, coi như là mô tuýp cũ của anh hùng cứu mỹ nhân, Giang tổng vẫn luôn có thể đem đến cho bạn làn gió mới.