Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Tiếng bước chân ở ngoài buồng vệ sinh đã đi xa nhưng cô vẫn tức giận như cũ, miệng nhỏ dẩu lên, một đôi mắt long lanh như nước vô tội lại phẫn hận, tay nhỏ trắng nõn ấn vào hắn muốn đẩy ra nhưng hắn đã thấy rõ động tác của cô, bàn tay to hành động trước một bước mà kiềm chế vòng eo xinh đẹp, côn thịt lớn ở trong tiểu huyệt trái lắc lắc phải lắc lắc, nấm đầu đã mở ra huyệt thịt đang cuộn tròn bên nhau, mị thịt kịch liệt tụ lại bao lấy người khởi xướng chặt chẽ, ngoan ngoãn nuốt côn thịt lớn càng chặt càng sâu, hoàn toàn phục tùng.
“Anh buông ra.” Giọng nói của cô mang theo ý không vui, âm sắc cũng nặng thêm vài phần, mày đẹp nhăn sâu giống như sẽ dính ở bên nhau.
Tiêu Hạ cười khẽ, hơi thở trào phúng từ xoang mũi dâng lên, đuôi mắt nổi lên nhàn nhạt tinh nhuệ, mắt đen nheo lại, như là một con báo trong đêm tối, “Y Y, hình như cô đã quên tình cảnh hiện tại của mình rồi.”
Mạnh mẽ ấn vào lưng cô, bức thân mình cô ép xuống, mặt kề mặt cùng hắn, khuôn mặt nguyên bản có một chút nhu hòa hầu như đã không còn, ánh mắt lạnh thiếu chút nữa đâm thủng cô, “Tôi phải dạy cho cô định nghĩa của từ cưỡng gian là như thế nào!”
Quy đầu luật động cực nhanh như một cái môtơ, không kiêng nể gì mà va chạm bên trong tiểu huyệt, côn thịt hẹp hòi toát ra một trận lại một trận khí nóng làm mị thịt trong huyệt nhỏ sợ tới mức co rụt lại, thật cẩn thận hầu hạ vị đại gia này, lực độ cắn nuốt càng nhiều vài phần, thịt mềm mấp máy gặm cắn côn thịt, mà côn thịt lớn cũng không lưu tình chôn sâu vào trong, thân hình cứng cỏi va chạm hoa tâm non mềm, thao mạnh bạo.
“Tiêu Hạ... Đau quá... Anh không được như vậy... Cầu anh... a... cầu anh...” Từ đôi môi anh đào nhổ ra vài từ rách nát, nước mắt ở khóe mắt rơi càng cay, theo sườn mặt rồi xuống cằm cuối cùng cũng rơi xuống, tay ngọc nhỏ dài nâng lên muốn đẩy mặt hắn lại bị hắn bắt lấy để sau eo. Không cam lòng, một bàn tay kia hoạt động còn nhanh hơn não, giây tiếp theo đã đánh một cái bang...
Sức lực không lớn nhưng khuôn mặt hắn vẫn xuất hiện dấu tay nhàn nhạt, hắn nắm chặt bàn tay kia, mạnh mẽ buộc lấy cổ tay trắng nõn, “Công phu của cô còn phải tu luyện thêm một chút, chút sức lực này còn chưa đủ để đánh chết tôi!”
Cô còn chưa bị thuần phục! Ánh mắt hắn đen lại, “ham muốn chinh phục” cường đại như sông cuộn biển gầm đã chiếm đầy đầu óc hắn. Hắn buông tay ra, dưới chân hơi dùng sức, vững vàng đứng lên. Âm thanh “vèo vèo” “bạch bạch bạch bạch” vang lên. Bàn tay to nhéo cái mông mềm mại, dùng sức tách cánh mông ra, để cô lên ván cửa mà thao.
Huyệt nhỏ vô pháp khép lại, côn thịt tiến tới hoa huyệt phấn nộn chảy nước lên láng, nhiều lần cực hạn khuếch trương. Côn thịt thô cứng như thiết gắt gao chiếm hữu mị thịt non mềm, mỗi một chỗ trong huyệt thịt đều bị làm đến lắc lắc kéo kéo, co rúm lại không biết lui đến nơi nào rồi đành phải ôm chặt côn thịt, không cho nó đối đãi tàn nhẫn với mình như vậy.
Nữ nhân tựa như không có xương, sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ còn lại khoái cảm ở giữa hai chân đang mở rộng ra, cảm giác đau trộn lẫn với sung sướng.
“Tiêu Hạ... ưm... Anh đối xử với tôi như vậy... Anh... sẽ hối hận... a...”
“A.” Khóe môi Tiêu Hạ nhếch lên, có vẻ quỷ dị, tuy động tác dưới háng cực nhanh nhưng hơi thở của hắn lại thập phần trầm ổn. Ngọn lửa trong đôi mắt thiêu đốt rất mạnh, côn thịt ác độc cũng không hề chậm lại mà nhanh cực kỳ, ma xát vách động bên trong, vui sướng phá vỡ tiểu huyệt, như muốn khai quật ra sinh mệnh mới, hưng phấn độc bá trong tử cung nhỏ, “Lúc này mới giống bộ dáng cưỡng gian một chút. Muốn nói cái gì thì cứ việc nói, xem miệng nhỏ của cô lợi hại hay là côn thịt của tôi lợi hại.”
Tác giả có điều muốn nói: Chỉ cần ta không tăng ca thì đều sẽ đổi mới. Tác giả quân lại muốn châu châu, che mặt, không cần đánh ta~
Hạ Nguyệt: chỉ cần không học buổi chiều thì ta đều sẽ edit. Một tuần ít nhất sẽ có 3 chương~