Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt
Bị khoái cảm chiếm cứ cả thân thể thì làm sao cô còn nghe vào được, cái gì đủ tư cách hay không đủ tư cách đều hoàn toàn vứt ở sau đầu, chỉ lo hưởng thụ khoái cảm truyền đến từ huyệt nhỏ.
Khoái cảm chưa từng thể nghiệm* qua làm cả người cô mềm xuống, nếu không có cây côn thịt căn cứng ở dưới chống đỡ thì cũng cơ hồ có thể xụi lơ. Tư thái yêu kiều nhu nhược này được nam nhân xem vào trong mắt, cổ dục vọng trong lòng thẳng tắp bay lên, hận không thể thao cô thành một hồ xuân thủy.
*thể nghiệm: thí nghiệm trên thân thể.
Làn da cô rất trắng, trắng đến giống như một khối bạch ngọc, thân mình không có một tia tì vết nào, nốt ruồi cũng không có, một bộ ngực cũng rất đẹp, hình dáng ngực no đủ đứng lên, đầu vú trở nên hồng hào, càng to thêm.
Khuôn mặt nhỏ đã mang theo vài phần tình dục, hai má đã đỏ bừng, dưới mày liễu cong cong là hai con mắt sáng mê mang câu hồn đoạt phách, ánh sáng bên trong như muốn khiến hắn sa vào. Miệng nhỏ nửa mở nửa đóng, tràn ra tiếng rên rỉ thật nhỏ, mỗi lần nghe được côn thịt trong tiểu huyệt lại lớn thêm một vòng. Côn thịt vừa run lên thì tiểu huyệt đã bị kích thích mà vội vàng mấp máy, càng ra sức hút cắn.
“Như thế nào? Sướng đến không thể trả lời sao?” Tiêu Hạ nắm bàn tay đang buông lỏng của cô, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn, côn thịt cũng ngừng động, chặt đứt khoái ý của cô.
Lúc này Sở Y Lam mới hơi hơi hoàn hồn, nhìn thấy mình bị bại lộ một mặt không hề biết liêm sỉ như vậy thì sắc mặt lại đỏ tươi. Vừa rồi cô thản nhiên hưởng thụ, hoàn toàn quên hắn dùng sức mạnh cưỡng gian mình, cũng do mình dâm đãng mới bị tình dục hít vào như vậy.
Cô đẩy ngực hắn, đùi ngọc nhỏ muốn di chuyển để đứng lên nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài buồng vệ sinh thì lại sợ tới mức ngồi trở về. Lúc ngồi xuống tiểu huyệt lại bao côn thịt càng chặc, quy đầu cực to đâm loạn ở bên trong, côn thịt nhúc nhích cọ xát lên mị thịt, cự vật ấm ấm lại nóng dần lên, làm cô sắp rớt nước mắt lần nữa.
Tiêu Hạ tới gần cô, áp cô hướng về phía mình, cái lưỡi dài ướt át ôn nhuận liếm láp chiếc cằm nhỏ bóng loáng rồi liếm thẳng tới vành tai tinh tế, phun ra một tầng hơi nóng, “Mau trả lời câu hỏi vừa rồi!”
Cọ cọ vài cái, cô có cọ như thế nào cũng cọ không ra nên đành phải thấp giọng nhu nhược kéo hơi, “Tôi...”
Hắn cười khẽ, ý vị thâm trường, như có ác ý lại giống như vô tình.
“Tôi nghĩ nếu hiện tại đẩy cô ra ngoài thì sẽ xảy ra trường hợp gì a?” Bàn tay to của Tiêu Hạ chụp lên cánh cửa, ngón tay dài hơi động một cái, cửa liền bị đẩy ra, lộ ra một cái khe hở nhỏ.
Cô sợ tới mức ôm chằm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ hoảng loạn, suy nghĩ thôi cũng đủ biết người bên ngoài thấy bộ dáng của cô áo rách quần manh. Cái mặt đời này của cô xem như đồ bỏ rồi. Vì sao hắn lại ác liệt như thế? Còn không phải là muốn nghe câu trả lời thôi sao? Bây giờ cô nói không được sao a?
“Anh đủ tư cách!” Cô gian nan trả lời, âm thanh vẫn đè thấp như cũ.
“Đủ tư cách làm cái gì?” Đầu ngón tay hắn vừa kéo, cửa lại bị mở ra một phân.
“Anh đủ tư cách làm bạn trai tôi!”
Tiêu Hạ rất vừa lòng với câu trả lời này, lúc này mới đóng cửa lại một lần nữa, giương mắt xem kỹ bộ dáng cô hoảng loạn, quẫn bách, nan kham, nước mắt muốn trào lại không rơi, thật là đáng thương. Khóe môi cư nhiên còn trồi lên ý cười, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng trở nên nhu hòa, “Ủy khuất đến như vậy? Tôi dùng côn thịt bồi thường cô được không?”
_________
Vũ Khúc Hạ Nguyệt: Tiến độ và độ kĩ càng sẽ hạn chế lại bởi vì... Ta còn là học sinh a~~. Hãy hiểu cho một đứa học 9 tiết mỗi ngày + học bài làm bài ở nhà... Hic hic....