Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 183: Chương 183: Không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm (3)




“Cậu tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

“Tôi tên Chu Ngọc Lâm, năm nay hai mươi tư tuổi.” Về cơ bản Diệp Lăng Thiên hỏi một câu chàng trai đáp một câu.

“Cậu đã từng tham gia chiến đấu rồi phải không? Ở đơn vị nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Lực lượng phòng thủ bờ biển, tôi từng tham gia chiến đấu nhưng cụ thể thì xin phép không thể nói, vì đã có quy định.” Âm thanh chàng trai không lớn, nhưng lại rất có lực.

Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, những điều này anh đều biết, dù giờ là thời bình nhưng không phải không có chiến tranh, nhưng vì không muốn gây hoang mang và làm lớn chuyện, nên các quốc gia đều sẽ giữ bí mật những trận nhỏ lẻ, tuy nhiên giữa các quốc gia vẫn chưa từng ngừng xảy ra đánh nhau, đặc biệt là vùng tranh chấp quân sự trên các hải đảo: “Tại sao cậu xuất ngũ?”

“Ba tôi bị bệnh, không có ai chăm sóc, nên tôi mới chọn xuất ngũ.”

“Cậu là con trai độc nhất trong nhà sao?” Diệp Lăng Thiên nhấp một ngụm trà, hỏi.

“Không, tôi còn có anh trai, nhưng sau khi kết hôn, anh ấy nghe lời vợ nên đã cắt đứt quan hệ với ba mẹ. Ba mẹ đều lớn tuổi, cũng không có thu nhập gì, sức khỏe cũng không tốt, nên tôi xuất ngũ trở về. Ba tôi bị bệnh từ hai tháng trước rồi, vẫn luôn điều trị ở bệnh viện ở thành phố quê tôi nhưng sau khi điều trị được một tháng, tiền viện phí khá nhiều mà bệnh vẫn ngày càng nghiêm trọng, nên tôi đưa ba tới Đông Hải, điều trị ở bệnh viện số 3. Bác sĩ nói, nhất định phải phẫu thuật ngay, nếu muộn thì sẽ không thể cứu được nữa. Nhưng tiền phẫu thuật cần ba trăm triệu, cộng thêm các chi phí khác, cần có ba trăm chín mươi triệu đồng, tiền tôi được quân đội cấp khi xuất ngũ hiện tại còn lại hơn một trăm năm mươi triệu, nên tôi cần hai trăm bốn mươi triệu nữa. Tôi không thể trong thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy, nên đành đưa ra hạ sách này. Anh, chỉ cần anh cho tôi hai trăm bốn mươi triệu, tôi có thể ký hợp đồng với anh ngay. Cả đời này tôi sẽ phục vụ cho anh, như trước đó tôi đã nói, chỉ cần không phạm pháp, chuyện gì cũng có thể, dù gặp nguy hiểm dễ mất mạng cũng được, quyết không nuốt lời. Chỉ hi vọng trong vòng hai ngày anh có thể đưa tôi hai trăm bốn mươi triệu để tôi nộp phí phẫu thuật.” Chàng trai nói đến cuối cùng hơi gấp gáp.

Nghe chàng trai nói vậy, Hứa Hiểu Tinh cảm thấy rất quen thuộc, cô chợt nhớ tới, chuyện mà Chu Ngọc Lâm này gặp phải hình như rất giống chuyện mà Diệp Lăng Thiên đã gặp phải. Hơn nữa, lúc này nhìn ánh mắt Chu Ngọc Lâm, Hứa Hiểu Tinh thấy cậu không giống kẻ đang nói láo, cô cũng có chút tin tưởng lời của Chu Ngọc Lâm. Diệp Lăng Thiên nhìn Chu Ngọc Lâm, lấy ra môt điếu thuốc đưa cho cậu, Chu Ngọc Lâm xua tay nói: “Tôi không hút.”

Diệp Lăng Thiên thu điếu thuốc lại đặt lên miệng, cầm bật lửa châm lửa.

“Anh, anh bảo tôi đi theo anh là để làm gì?” Rốt cục Chu Ngọc Lâm không kìm được bèn hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Ăn cơm.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, ngay khi Chu Ngọc Lâm sắp tức giận anh lại nói: “Ăn cơm xong, tôi sẽ đưa tiền cho cậu, có tiền rồi thì cậu đến bệnh viện chữa bệnh cho cha cậu, sau khi ba cậu khỏi bệnh thì hãy tới tìm tôi.”

“Cái gì? Diệp Lăng Thiên, có phải anh điên rồi hay không? Anh và cậu ta mới nói qua mấy câu mà anh đã dám đưa tiền cho cậu ta sao? Còn nữa, anh đưa tiền cho cậu ta rồi, nếu cậu ta chạy mất thì anh đi đâu tìm người chứ? Mặt khác, anh không mở cửa hàng sao? Anh đưa cho cậu ta hai trăm bốn mươi triệu thì cửa hàng của anh còn mở được hay không?” Hứa Hiểu Tinh tức giận hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Cô yên tâm, cậu ta sẽ không chạy mất đâu, chút bản lĩnh nhìn người này Diệp Lăng Thiên tôi vẫn phải có.” Diệp Lăng Thiên cười một cái nói.

“Chị dâu, Chu Ngọc Lâm tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được, tôi không phải kẻ lừa gạt, tôi chỉ cần hai trăm bốn mươi triệu để ba tôi chữa bệnh. Tôi có thể đưa chứng minh thư của tôi để ở chỗ anh, tôi có thể ký hợp đồng với anh, anh cũng có thể đi theo tôi tới bệnh viện. Nếu tôi chạy hai người có thể báo cảnh sát. Tôi sẽ nói địa chỉ quê quán của tôi cho hai người biết, tôi…” Chu Ngọc Lâm hơi gấp nói.

“Không cần, tôi tin cậu, nhưng tôi cũng không phải người có tiền, tôi cũng giống như cậu, cũng gặp chuyện tương tự như cậu, tôi cũng mới xuất ngũ. Tôi có thể đưa cho cậu hai trăm bốn mươi triệu, nhưng bây giờ tôi có chút khó khăn, cũng cần tiền dùng gấp. Cậu nói cậu có một trăm năm mươi triệu, như thế này, lát nữa tôi đưa trước cho cậu một trăm năm mươi triệu, cậu cứ nộp ba trăm triệu tiền phẫu thuật trước đã, còn chín mươi triệu đồng, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa thêm cho cậu.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.

“Được.” Chu Ngọc Lâm gật đầu nói.

“Diệp Lăng Thiên, anh điên thật rồi.” Hứa Hiểu Tinh thở phì phì nói. Nhưng cô cũng hơi có cảm tình với Chu Ngọc Lâm vì cậu ta gọi cô là chị dâu.

“Ăn cơm đi.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói, vừa ăn vừa nói với Chu Ngọc Lâm: “Cậu đã nói, chỉ cần tôi đưa cho cậu hai trăm bốn mươi triệu thì cậu tình nguyện phục vụ cho tôi cả đời, nhưng tôi cũng không cần cậu phục vụ tôi cả đời, thật ra tôi giúp cậu là vì coi trọng cậu là một người lính, mặt khác, hành động trả lại ba mươi nghìn cho ông cụ kia của cậu đã đả động tôi, cậu là đàn ông, nên tôi mới quyết định giúp cậu.”

“Tôi muốn nói rõ một chút, tôi không muốn cậu phục vụ tôi, tôi cũng không cho cậu hai trăm bốn mươi triệu này mà là cho cậu vay. Tôi mở một cửa hàng, cần người làm việc, thế này, chờ ba cậu khỏi bệnh rồi, cậu hãy đến làm thuê cho cửa hàng của tôi, tôi trả lương cho cậu, tiền lương của cậu tôi sẽ trừ vào hai trăm bốn mươi triệu cho cậu mượn, lúc nào cậu trả hết tôi hai trăm bốn mươi triệu thì cậu tự do. Tôi thấy cậu là đàn ông, nên chắc cậu cũng không hi vọng tôi bố thí cho cậu hai trăm bốn mươi triệu đúng không? Tôi sắp xếp như vậy cậu có ý kiến gì hay không?”

“Cám ơn anh, tôi đã nói, tôi sẽ cả đời làm trâu làm ngựa cho anh, chắc chắn không nuốt lời.” Chu Ngọc Lâm trịnh trọng nói.

“Tôi không cần trâu, tôi cũng không cần ngựa. Chu Ngọc Lâm, cậu đừng không có khí phách như thế, thật bán đứng bản thân vì hai trăm bốn mươi triệu không đáng. Cứ nghe lời tôi, nếu cậu không đồng ý như vậy thì chúng ta cũng không bàn nữa, bây giờ cậu có thể đi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Chu Ngọc Lâm.

“Được, lát nữa tôi đi nộp tiền phẫu thuật xong là có thể trở về làm viêc cho anh, ở bệnh viện đã có mẹ tôi chăm sóc.” Chu Ngọc Lâm nhìn Diệp Lăng Thiên thật lâu, cuối cùng mới gật đầu nói.

“Cũng được, đưa số điện thoại di động của cậu cho tôi, có việc tôi sẽ điện thoại cho cậu, ở Đông Hải cậu có chỗ ở hay không?” Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút hỏi.

“Không có, nhưng không sao, tôi ở đâu cũng được.” Chu Ngọc Lâm vội vàng nói.

“Cậu không cần lo lắng. Tôi tên Diệp Lăng Thiên, cô ấy tên Hứa Hiểu Tinh, là bạn tôi, cũng không phải chị dâu, đừng gọi linh tinh, ăn cơm đi.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Cậu cứ gọi tôi chị dâu đi, tôi thích được gọi là chị dâu, Diệp Sương cũng gọi như vậy, tôi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, không sao.” Hứa Hiểu Tinh tiếp lời cười hì hì nói, sau đó lại nói: “Nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị dâu, Lăng Thiên tin tưởng cậu, vậy tôi cũng tin tưởng cậu. Thế này đi, tiền kia Lăng Thiên hãy giữ lại dùng mở cửa hàng, lát nữa cậu đi với tôi lấy một trăm năm mươi triệu, một trăm năm mươi triệu này xem như Diệp Lăng Thiên vay tôi.”

Diệp Lăng Thiên nghĩ một chút, rồi nhìn Hứa Hiểu Tinh, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, cuối cùng mới gật đầu nói: “Cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.