Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 184: Chương 184: Không gả đi được thì anh phải chịu trách nhiệm (4)




“Anh Diệp, anh có mang bút với giấy theo không, bây giờ tôi sẽ kí hợp đồng luôn với anh.” Chu Ngọc Lâm nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Bút với giấy sao? Tôi có.” Hứa Hiểu Tinh vội nói, cô vẫn sợ Diệp Lăng Thiên bị lừa, bất kể đến cuối cùng tên Chu Ngọc Lâm này có phải kẻ lừa đảo hay không, viết một bản hợp đồng thì cũng chắc ăn hơn.

“Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nói tiếp.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó bắt đầu động đũa.

“Lăng Thiên, buổi chiều qua xem cửa hàng cần mua những đồ gì, tốt nhất là tranh thủ ngày hôm nay mua hết mọi thứ về, rồi ngày mai đi làm giấy chứng nhận, tranh thủ trong một tuần khai trương cửa hàng, sớm được một ngày thì hay một ngày.” Hứa Hiểu Tinh vừa ăn vừa nói với Diệp Lăng Thiên.

“Ừm, đúng, tôi cũng có suy nghĩ này.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Tôi cảm thấy, cửa hàng của anh vẫn nên tuyển thêm hai người nữa, nếu không thật sự không đủ, anh nghĩ xem, đầu bếp của anh ít nhất phải có hai người, đón tiếp khách kiểu gì cũng cần hai nhân viên phục vụ nữa đúng không? Ngoài ra, còn cần một người thu ngân, cho dù anh tính cả bản thân mình, thì anh cũng phải tuyển thêm ba người nữa.” Hứa Hiểu Tinh cẩn thận tính toán cho Diệp Lăng Thiên.

“Trước mắt không cần nữa, xem việc làm ăn như nào thì tính tiếp. Nếu tốt thì tuyển thêm người, không tốt thì cũng chẳng dùng đến, mở cửa hàng trước đã.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó hỏi Hứa Hiểu Tinh: “Ở gần đây có nơi nào có thể thuê nhà không?”

“Anh muốn thuê nhà? Cho ai ở?” Hứa Hiểu Tinh nhìn trái nhìn phải.

“Tôi và Diệp Sương ở, nếu phải mở cửa hàng thì mỗi tối phải làm đến rất muộn, nhà lại quá xa, đi đi về về không tiện, hơn nữa, nếu như Diệp Sương muốn đi học, có những lúc có một mình con bé ở đó tôi không yên tâm, vì vậy tôi nghĩ, vẫn nên thuê một căn nhà.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Thuê nhà? Có chứ, chuyện thuê nhà này anh tìm tôi là đúng rồi, gần đây có một ngôi nhà đang cho thuê, hơn nữa mọi điều kiện đều tốt, nhưng chỉ có một điều, giá không rẻ.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói.

“Bao nhiêu?”

“Anh cảm thấy một triệu rưỡi một tháng có được không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngơ ra, thuê nhà ở thành phố A này chi phí đắt đỏ, giá rẻ một triệu rưỡi như vậy Diệp Lăng Thiên thật sự chưa từng thấy. Anh nhìn Hứa Hiểu Tinh, cảm giác như Hứa Hiểu Tinh đang nói đùa, bèn hỏi: “Cô đang nói chỗ nào?”

“Nhà tôi, anh xem, một mình tôi ở căn nhà lớn như vậy không phải là rất lãng phí sao? Tôi đang tính tìm một người thuê cùng này, ngoài ra, căn nhà mà tôi thuê cũng gần đây, bất kể là anh đi đến cửa hàng hay Diệp Sương đi học đều rất gần. Tôi cũng không lấy đắt của anh, một triệu rưỡi một tháng, thế nào?” Hứa Hiểu Tinh cười nói.

Diệp Lăng Thiên không nói gì, anh vừa ăn vừa tính toán, một lúc lâu sau mới nói với Hứa Hiểu Tinh: “Tôi để Diệp Sương ở chỗ của cô, theo như tiêu chuẩn kia của cô, một tháng tôi đưa cô hai triệu tư tiền thuê. Tôi không ở đó.”

“Anh không ở chỗ tôi thì ở đâu?”

“Tôi ở chỗ cô không được tiện, Hiểu Tinh, tôi biết ý tốt của cô, nhưng tôi thật sự không thể ở chỗ của cô. Nếu như Chu Ngọc Lâm đã đến cửa hàng làm việc, tôi cũng phải sắp xếp chỗ ở cho anh ta, tôi và anh ta sẽ thuê chung một căn nhà. Diệp Sương phải đi học, không thể ở cửa hàng mãi được, hơn nữa thuê nhà cùng tôi cũng không tiện, dù sao cũng đã lớn rồi, cứ để con bé ở chỗ cô đi. Cô nhất định phải nhận tiền thuê nhà của tôi, đến lúc đó ba cô có đến cũng dễ nói chuyện. Có được không?” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh nói.

“Vậy được thôi, anh không quen thuộc nơi này, chuyện tìm nhà cứ để tôi tìm cho anh.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc suy nghĩ, hiểu được ý của Diệp Lăng Thiên, bèn gật đầu.

Chu Ngọc Lâm vẫn chưa lên tiếng nãy giờ, giống như không nghe thấy hai người họ nói chuyện vậy, chỉ ngồi lo việc ăn của mình.

Ba người ăn xong, Diệp Lăng Thiên đứng dậy đi thanh toán, thanh toán xong anh nói với Hứa Hiểu Tinh: “Cô đi rút tiền cho anh ta đi, tôi đến cửa hàng xem trước.”

“Chu Ngọc Lâm, anh đi theo cô ấy rút tiền, đưa anh một trăm năm mươi triệu trước, một trăm năm mươi triệu còn lại vài ngày nữa tôi sẽ đưa sau. Chỗ ba anh không có việc gì thì qua đây giúp đỡ tôi, tôi tính lương cho anh. Nếu có việc thì anh cứ chăm sóc ba anh trước.” Diệp Lăng Thiên nói với Chu Ngọc Lâm.

“Được.” Chu Ngọc Lâm trả lời vô cùng dứt khoát.

“Phiền cô rồi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh nói.

“Tôi hi vọng lần này anh nhìn đúng, nếu không anh thật sự phải bồi thường rạch ròi đấy.” Hứa Hiểu Tinh vẫn không vui trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó bảo Chu Ngọc Lâm đi theo mình.

Diệp Lăng Thiên thấy Chu Ngọc Lâm đi cùng Hứa Hiểu Tinh ra ngoài, anh mỉm cười. Châm một điếu thuốc, anh cũng đi ra ngoài, sau khi đi vài phút anh đã đến trước cửa căn nhà mà mình thuê, nhìn qua, tấm biển phía trên vẫn còn đó. Anh lấy chìa khóa mở cửa cuốn ra, sau đó lại mở cửa kính bên trong nữa.

Bước vào bên trong, thấy trong phòng không hề có mùi nấm mốc, điều này chứng tỏ nơi này đóng cửa chưa bao lâu. Trong cửa hàng trống không, ngoài quầy thu ngân ra thì không có bất cứ vật gì, chắc là ông chủ cũ của nơi này đã bán hết bàn ghế trong cửa hàng trước khi rời đi.

Diệp Lăng Thiên đứng ở tầng một, nhìn qua một vòng, tầng một khoảng một trăm mét vuông, nhưng diện tích sử dụng thực tế thì không lớn như vậy, bởi vì tầng một còn có phòng bếp, phòng bếp chiếm hơn hai mươi mét vuông, vì vậy tầng một thực tế cũng chỉ có tám mươi mét vuông mà thôi. Diệp Lăng Thiên bước vào phòng bếp, trong đó có một kệ bếp, phía trên sáng bóng dầu, chắc là đồ cũ không đáng tiền, nên ông chủ không mang đi. Ra khỏi phòng bếp, bên cạnh là một phòng chứa đồ, phòng chứa đồ không lớn, cũng chỉ vài mét vuông mà thôi, bên trong cũng trống không.

Diệp Lăng Thiên đi cầu thang cạnh phòng bếp lên tầng hai, giống với tầng một, phía trên có một gian vệ sinh, phân thành nam nữ, bên cạnh đó cũng là một phòng chứa đồ. Cửa hàng giống như những gì Hứa Hiểu Tinh nói, trang trí cũng khá sang trọng, có thể thấy được, ông chủ trước kia đầu tư rất nhiều cho nơi này, việc này quả thực rất hời cho Diệp Lăng Thiên, nếu không chỉ cần trang trí lại nơi này thôi cũng đã là một khoản không nhỏ rồi.

Diệp Lăng Thiên hút thuốc, bước trở lại tầng một quan sát, đầu óc không ngừng tính toán, suy nghĩ, sau đó, đi lại để đo đạc trong phòng, một mình bận rộn.

Vốn tưởng rằng Hứa Hiểu Tinh sẽ đến ngay, nhưng đợi Hứa Hiểu Tinh hơn một tiếng rưỡi cô mới đến, hơn nữa, lúc cô đến phía sau còn có cả Chu Ngọc Lâm. Diệp Lăng Thiên cảm thấy kì lạ nhìn hai người, sau đó mới hỏi Chu Ngọc Lâm: “Sao anh lại đến? Không đi bệnh viện sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.