Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều

Chương 31: Chương 31




Edit: Ngạc Tuyết

Ngày thứ hai sau khi buổi du lịch kết thúc, tất cả mọi người liền đầu nhập vào trong công việc bận rộn.

Lạc Cảnh Xuyên đúng hạn đi vào văn phòng, thời điểm đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Thẩm Trạch Nhiên thật nhanh ngồi dậy thẳng tắp sống lưng, mà khi phát hiện người đến là hắn, liền lười biếng nằm úp sấp trở lại.

“Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?” Lạc Cảnh Xuyên đem văn kiện bỏ lên bàn, hỏi.

Thẩm Trạch Nhiên áp má phải xuống bàn, mồm miệng không rõ mà đáp: “Xuân buồn ngủ hạ thiêu thiêu thu ngủ gật, tại sao phải đi làm a?”

Một bộ chán chường muốn chết, cùng cái hình tượng tổng tài già giặn cao lãnh lúc thường hoàn toàn khác.

Lạc Cảnh Xuyên cầm ly nước của Thẩm Trạch Nhiên, đổ sữa Canxi AD mới đem tới vào: “Nâng cao tinh thần?”

Thẩm Trạch Nhiên đưa đầu qua, cằm đặt trên mặt bàn, đem miệng mở ra: “A —— “

“Tên lười biếng bất tử này.” Lạc Cảnh Xuyên đem ly nước kề sát trên mặt nam nhân lắc lắc hai cái, bỏ lên bàn, bản thân quay về bàn làm việc bắt đầu xử lý văn kiện.

“Ai, lời nói trên giường của nam nhân không thể tin a ~” Thẩm Trạch Nhiên ngồi thẳng, cầm lấy ly uống một hớp, bất ngờ đem sữa xem như rượu mà hiện ra vẻ say rượu thất vọng.

Lạc Cảnh Xuyên gõ gõ đầu bút: “Trên giường? Chúng ta không phải chỉ ở trên bãi cát sao?”

Thẩm Trạch Nhiên chép chép miệng, là một cái lão xử nam, hắn đích xác là có điểm thực tủy biết vị: “Chúng ta có ở trên giường, luôn luôn, sẽ, có ở trên giường.”

Một cách uyển chuyển mà đặc biệt không biết xấu hổ.

Lạc Cảnh Xuyên cũng không phải ngu ngốc, nơi nào nghe không hiểu Thẩm Trạch Nhiên ám chỉ cái gì, hắn dùng nắm đấm nhẹ nhàng chặn lại ý cười giữa môi, dù sao tên ngốc tuy rằng mất mặt mũi, thế nhưng ngươi không thể cười hắn mất mặt mũi, nếu không sẽ thẹn quá hóa giận.

“Ân, còn có ghế sô pha, ban công, buồng tắm, văn phòng…” Bất quá đùa giỡn một chút khẳng định không có vấn đề gì.

Thẩm Trạch Nhiên lỗ tai đỏ bừng, lập tức rúc vào sau máy vi tính, ánh mắt phiêu phiêu, đột nhiên uống một hớp lớn sữa, cư nhiên không có phản bác Lạc Cảnh Xuyên.

Lạc Cảnh Xuyên hầu như không cần nghĩ cũng biết cái tên ngốc này khẳng định não bổ rất nhiều nội dung cấm trẻ em dưới mười tám.

“Tùng tùng tùng”, cửa phòng làm việc tổng tài vang lên tiếng gõ, Thẩm Trạch Nhiên lập tức đổi thành tư thế ngồi ngay ngắn, cầm lấy bút và văn kiện, nhỏ giọng trầm ổn nói: “Mời vào.”

Ngay trong nháy mắt cửa mở ra, Lạc Cảnh Xuyên bỗng nhiên một bước dài đi tới trước bàn Thẩm Trạch Nhiên, dùng thân thể che hắn lại. Kế toán vừa vào đến văn phòng liền sửng sốt một chút, thấy Lạc thư ký hình như đang cùng Thẩm tổng thảo luận, lập tức đứng tại chỗ chờ đợi.

Thẩm Trạch Nhiên ngước đầu, một mặt mờ mịt nhìn Lạc Cảnh Xuyên, há hốc mồm, không tiếng động hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thẩm tổng, liên quan tới cái phương án này, ta cho là nên cẩn thận hơn một chút…” Lạc Cảnh Xuyên một bên làm bộ đang báo cáo công tác, một bên đưa tay nhẹ nhàng chà xát môi Thẩm Trạch Nhiên một chút, vừa nãy tư thế uống sữa phóng đãng của Thẩm Trạch Nhiên để lại trên miệng hắn một vòng “Râu bạc”.

Thẩm Trạch Nhiên nhìn thấy sữa trên ngón tay Lạc Cảnh Xuyên liền lập tức minh bạch tình huống, đặc biệt cảm kích nhìn hắn, theo bản năng lè lưỡi liếm môi một cái.

Lạc Cảnh Xuyên mâu sắc tối sầm lại, bỗng nhiên đem ngón tay trỏ nhét vào trong miệng Thẩm Trạch Nhiên, nhẹ nhàng đẩy đẩy răng hắn.

Thẩm Trạch Nhiên trừng Lạc Cảnh Xuyên một cái, nhưng mà trong phòng còn có người khác, hắn không dám phát ra âm thanh, Lạc Cảnh Xuyên như trước bình tĩnh mà báo cáo công tác, không hề có ý đem ngón tay rút trở về.

Thẩm Trạch Nhiên không có cách nào, đành phải theo ý hắn, “Hầu hạ” cái ngón tay không an phận kia một chút. Lạc Cảnh Xuyên trong lòng vẫn là chắc chắn, có lẽ hắn từ đầu tới cuối đều không có ý muốn vạch trần Thẩm Trạch Nhiên giả X.

Hắn hiện tại có chút hiểu cảm giác của Lục Tiêu, nếu có một ngày cái kẻ ngốc này liền ở trước mặt hắn dựng lên cái thiết lập “Cao lãnh tổng tài”, hắn cũng sẽ không nhịn được nghĩ muốn cho người này ở trước mặt mình làm một cái Thẩm Trạch Nhiên chân chính.

Lạc Cảnh Xuyên thu ngón tay về, đem đầu ngón tay ướt át phóng tới bên môi chính mình, khá là sắc / tình mà liếm một chút, hướng về phía Thẩm Trạch Nhiên khẽ mỉm cười, không tiếng động nói: “Đêm nay gặp nhau trên giường.”

Thẩm Trạch Nhiên chỉ cảm thấy cả người đều nóng lên, vừa nghĩ tới còn có những người khác ở đây, liền không thể không cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại. Lạc Cảnh Xuyên đợi hắn điều chỉnh tốt trạng thái mới rời ra, hướng kế toán đang tiến đến gật gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình.

Đợi đến khi kế toán rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Trạch Nhiên lập tức chạy đến trước bàn Lạc Cảnh Xuyên: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi… Lần sau không cho như vậy, vạn nhất hình tượng của ta vỡ nát thì làm sao bây giờ?!”

“Tốt ~ đã biết ~” Lạc Cảnh Xuyên sờ sờ đầu Thẩm Trạch Nhiên: “Buổi tối ta sẽ hảo ~ hảo ~ tìm ~ cách ~ xin ~ lỗi ~ “

Thẩm Trạch Nhiên: (〃〃)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.