Nam Môn Thiên thật muốn đánh anh trai một trận cho tỉnh, bắt vợ quỳ dưới mưa to, sáng ra dắt nhân tình về ôm ấp, rồi giở thói chiếm hữu là sao?
“Nam Môn Thần... Tôi nhịn anh lâu rồi đấy!”
“Ồ... Mày muốn tỏ ra nghĩa hiệp à? Hay anh hùng cứu mĩ nhân?”
Biết Nam Môn Thần đang châm chọc mình, anh đấm ngay vào mặt hắn không do dự.
Nam Môn Thần ném tiểu đao đang dính máu sang bên, bóp cổ đối phương đè xuống sàn, trèo lên kẹp chặt người em trai, hắn xắn tay áo, tung cứu đấm vào mặt Nam Môn Thiên.
An Ngôn không biết phải can sư tử và cọp như thế nào, cả hai quá hăn máu, cô nhìn về hướng Mộc Bình cầu cứu, lúc này mẹ của Nam Môn Thiên trên lầu bước xuống, theo bản năng của một người mẹ thương con, bà bay vào can ngăn.
“Môn Thần, có gì từ từ nói. Môn Thiên thể chất yếu ớt từ bé, con đánh thế nó chết mất.”
Nam Môn Thần ngưng tay trên không trung hướng ánh nhìn về An Ngôn đứng trong góc, thầm nghĩ bản thân đề cao lòng trắc ẩn của vợ. Hắn bị đánh mà cô vợ xinh đẹp không hề xót sao?
An Ngôn nhích chân muốn bước đến thì Từ Hoa Kiều đã nhanh hơn một giây, mân mê xem xét vết thương củ Nam Môn Thần.
“Môn Thần, để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi... Nay khỏi đến công ty nha anh.”
An Ngôn nhận ra mình cô đơn trong chính cuộc hôn nhân này. Từ Hoa Kiều lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh chồng cô, thậm chí điều hành cả công việc của chồng luôn.
Cô lùi bước nhường đường cho họ lướt qua, cô cười mỉa mai bản thân, từ ngày cưới đến giờ phòng ai nấy ngủ, chủ yếu chạm mặt nhau vào ban đêm, trời sáng thì Nam Môn Thần đã ra ngoài đến tối mịt mới về.
Tính ra tần xuất Nam Môn Thần ở bên Từ Hoa Kiều còn nhiều hơn cô cả trăm lần.
“An Ngôn... Anh xin lỗi.” Nam Môn Thiên chạm vai cô an ủi, điều này đã lọt vào tầm mắt của Nam Môn Thần trên lầu.
Hắn nheo mắt nói vọng xuống: “Nam Môn Thiên... Muốn giữ lại đôi tay không??”
An Ngôn lo sợ Nam Môn Thần nổi điên, thế là nhanh chóng giữ khoảng cách.
Nam Môn Thiên nắm chặt đôi bàn tay, nhìn nàng bước lên lầu, trong đôi mắt anh là nỗi bất lực.
Hạ Y Thanh đau lòng nhìn vết rạch trên gò má của con trai, bà dìu con trai về phòng bôi thuốc...
“Ai cho phép cô động vào đồ của tôi?”
Nam Môn Thần cầm bức hình bé gái cất vào ví.
“Đó là con gái của anh sao?”
Nam Môn Thần đứng hình vài giây, rồi nhếch mép nói: “Đến giờ cô không biết chồng mình bao nhiêu tuổi à?”
An Ngôn không hiểu ý của Nam Môn Thần, nhưng nhìn anh ta cao to thế, chắc hơn cô 5 tuổi là ít nhất, thấy An Ngôn lưỡng lự không trả lời, hắn ngồi xuống giường nói tiếp.
“Cô đang ghen sao?”
Ghen? An Ngôn suy nghĩ mình thấy Nam Môn Thần quá tự luyến, từ đầu là hắn ép hôn, đào mồ chôn vùi thanh xuân của cô gái chỉ mới 23 tuổi, bao hoài bảo và ước mơ còn đang gian dở. Cô ghét hắn còn không hết, có yêu đâu mà ghen. Hắn là là một tên ác ma đáng sợ, còn hoan *** vô độ nghĩ thôi đã muốn ly hôn ngay rồi.
“Em không ghen, chỉ là anh nên tôn trọng cuộc hôn nhân này một xíu, em không cấm cản nhu cầu sinh lý của anh. Nhưng ăn thì phải chùi mép, đừng mang thứ không sạch sẽ kia về nhà.”
“Cô!” Nam Môn Thần bị giáo huấn, liền vung tay muốn tát vợ, nhưng vẫn là không xuống tay được, trong lòng đã bị chọc trúng, nghĩ là ngày trước cha hắn cũng mang tiểu tam mang thai về nhà, từ đó cha mẹ cãi nhau như cơm bữa.
“Sau khi ly hôn, anh muốn là gì cũng được, còn bây giờ em đang đứng tên trên giấy đăng ký kết hôn.”
“Ha... Thế là lộ bộ mặt thật rồi. Cô yêu tiền của nhà họ Môn này đến thế sao?”
Nam Môn Thần nâng cằm nữ nhân hỏi.
An Ngôn cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp lời:
“Tất nhiên rồi... Không lẽ yêu Nam Môn Thần máu lạnh vô tình.”
Quả nhiên nang đang cho rằng hắn đáng sợ và xấu xa.
“An Ngôn... Tôi không cấm cô ghét tôi, nhưng nửa chữ cô nói ra, tôi sẽ mượn một chút hơi thở của em trai cô.”
“Nam Môn Thần... Rốt cuộc nhà họ An tôi nợ anh cái gì hả? Ép tôi kết hôn cũng là anh, nói tôi mưu mô cũng là anh, muốn giết em trai tôi cũng là anh. Anh sinh ra để hành hạ tôi sao?”
Nam Môn Thần cười xấu xa: “Đúng đấy... Cả đời An Ngôn chỉ được phép làm nô lệ cho Nam Môn Thần này.”
An Ngôn cạn lời, người không phân biệt đúng sai thật đáng sợ. Cô có 10 cái miệng cũng cãi không lại hắn, đành im lặng quay đi.
Nam Môn Thần thấy cô lơ mình, thì xông lên kéo cô ngã vào lòng mình.
Mùi nước hoa trên người hắn hoa trộn với mùi hương của Từ Hoa Kiều, đúng là khiến cô ghê tỏm.
“Đừng chạm vào tôi.”
Nam Môn Thần bị đẩy ra, trong lòng nghĩ An Ngôn thích Nam Môn Thiên đẹp trai nên xua đuổi hắn.
“Mới một đêm tôi ra ngoài công việc, ở nhà tư tình với em chồng nên chán chồng à?”
“- Chát.”
Lần này thì bị vợ tát vỡ miệng vì phát ngôn xằng bậy rồi. Hắn xoay người nhìn vĩ thuốc cảm trên bàn, rồi nhìn lại đôi đầu gối trày trụa, nhìn hai cổ chân xưng tấy, nhớ lại tối qua chính mình đã bạo lực lạnh với nàng. Hắn tiến lên một bước, nàng lại lùi nữa bước né tránh.
Hắn lạnh lùng bỏ về phòng riêng. Từ Hoa Kiều đã tắm xong thơm phức, nằm uống éo như rắn trên giường.