Hứa Thanh Khê nhìn thấy, không khỏi mê mẩn ngồi dậy
Cô không nhịn được nâng tay phác họa đường nét của Quân Nhật Đình, thật sự giống như muốn chiếu hình ảnh này vào tận trong lòng.
Nhưng không nhận ra, trước khi cô ra tay, lông mi của Quân Nhật Đình run lên.
Anh bất ngờ mở mắt ra, mỉm cười nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.
“Đẹp không?”
Hứa Thanh Khê sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, mình đang nhìn trộm thì bị người ta bắt được.
Trong lúc nhất thời, gương mặt của cô đỏ bừng.
“Ai, ai nhìn anh, em cũng mới tỉnh thôi.”
Cô phản bác theo bản năng, dứt lời liền muốn đứng dậy, lại bị Quân Nhật Đình giữ chặt eo.
“Được, được, em không nhìn trộm, là thẳng thắn nhìn.”
Anh biết Hứa Thanh Khê xấu hổ, không nhịn được mà trêu chọc.
Hứa Thanh Khê nghe được lời của anh, nhiệt độ ở gò má càng ngày càng nóng, tức giận e thẹn nói: “Buông tay.”
Quân Nhật Đình nhíu mày, ôm càng chặt hơn: “Không buông.”
Hứa Thanh Khê thấy vậy, đành phải giãy giụa vùng vẫy, muốn thoát khỏi nơi làm trái tim cô đập nhanh.
Nhất là hơi thở nóng bỏng sau lưng, càng làm cho trái tim của cô đập loạn nhịp.
Nhưng mà không biết, sự giãy giụa của cô với Quân Nhật Đình mà nói, chắc chắn là cám dỗ.
“Đừng động đậy!”
Anh xiết chặt eo của Hứa Thanh Khê, hơi thở gấp gáp trầm giọng nói.
Vì câu nói này mà Hứa Thanh Khê nhận ra sự khác thường của anh, trong chốc lát gương mặt càng đỏ ngượng hơn, giống như quả táo chín.
Cô không động đậy, khiến Quân Nhật Đình vô cùng thất vọng.
Cũng ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
“Tổng giám đốc, anh dậy chưa?”
Giọng nói của Hà Văn Tuấn đích vang lên ngoài cửa.
Hứa Thanh Khê nghe vậy, vội vàng vùng vẫy muốn xuống giường.
“Mau buông tay, nếu để Hà Văn Tuấn nhìn thấy, còn ra thể thống gì.”
Cô tức giận trừng Quân Nhật Đình.
Mặc dù Quân Nhật Đình không hài lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay, để Hứa Thanh Khê xuống giường.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê đứng bên giường sửa sang lại quần áo, sau khi không còn vấn đề gì nữa, cô hắng giọng nói: “Trợ lý Hà vào đi.”
Hà Văn Tuấn lên tiếng trả lời rồi đẩy cửa đi vào.
Ai ngờ, mới vừa vào cửa đã đối diện ánh mắt lạnh căm của tổng giám đốc nhà mình.
Cậu lại nhìn màu đỏ ửng chưa biến mất hết trên gương mặt của Hứa Thanh Khê, đâu thể không biết mình đã quấy rầy chuyện tốt của tổng giám đốc nhà mình.
Nghĩ tới đây, cậu ngượng ngùng xoa mũi, muốn đi cũng không được, đành lúng túng đứng ở một bên.
Hứa Thanh Khê cũng nhìn ra sự khác thường trong phòng bệnh, nghiêng đầu hung dữ trừng Quân Nhật Đình, để anh biết kiềm chế một chút.
Nhưng không hay biết, cử chỉ này của cô, làm cho Quân Nhật Đình hận không thể đè cô dưới người hung hăng giày vò một trận.
“Hai người nói chuyện đi, tôi đến phòng bếp dưới tầng nấu chút cháo trắng.”
Hứa Thanh Khê nói xong, xoay người rời khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại cho hai người.
Cô biết Hà Văn Tuấn tới nhất định là có chuyện lớn.
“Tổng giám đốc?”
Hứa Thanh Khê rời đi, Hà Văn Tuấn dè đặt nhìn tổng giám đốc nhà mình, chỉ sợ bị phạt.
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cậu, nhưng không so đo chuyện tốt bị cắt ngang, trầm giọng dò hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Hà Văn Tuấn khó coi.
“Tổng giám đốc, không tra được nhóm người kia, người phụ nữ đó cũng tạm thời mất tin tức.”
Lúc Quân Nhật Đình nhìn thấy sắc mặt của cậu đã đoán được một chút, bây giờ nghe cậu nói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hà Văn Tuấn nhìn thấy, cũng không biết nên nói gì, yên lặng đứng một bên, tránh bản thân bị giận lây.
Không biết qua bao lâu, sắc mặt của Quân Nhật Đình mới dịu đi, sắp xếp nói: “Cậu đi thu xếp người tiếp tục điều tra, tăng thêm người bảo vệ nhà họ Quân.”
Hà Văn Tuấn gật đầu đã hiểu.
“Nếu đã làm chuyện xong, cũng không cần tiếp tục nằm viện nữa, buổi chiều cậu đi làm thủ tục xuất viện.”
Vừa mới nói xong, Hứa Thanh Khê bưng bát sứ đi vào, kinh ngạc nói: “Buổi chiều sẽ xuất viện sao?”
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô, vẫy tay bảo Hà Văn Tuấn rời đi, lúc này mới chậm rãi trả lời: “Ừ, không sao nữa thì sớm xuất viện, cũng tránh để người nhà nhận ra được điều gì.”
Hứa Thanh Khê nghe như vậy, cũng cảm thấy có lý.
Những ngày qua ở bệnh viện, hôm qua cô trở về còn bị bà Kim Hồng dò hỏi một lượt.
Nếu để bà ta biết Quân Nhật Đình lại tái phát bệnh nằm viện, không biết sẽ mắng cô ra sao.
“Được, đợi anh ăn xong, em giúp anh thu dọn đồ đạc.”
Đến hai giờ chiều, đám người làm xong thủ tục xuất viện lập tức rời khỏi bệnh viện.
Khi bọn họ về nhà họ Quân, mới vừa xuống xe, quản gia vội vã đi tới.
“Cậu cả, mợ cả, cuối cùng hai người đã về rồi, cô Lê đợi ở phòng khách đã lâu, nhưng không cho tôi gọi điện thoại.”
Quân Nhật Đình nghe thế, trên mặt hiện nghi ngờ.
“Ngọc Mỹ? Cô ấy tới làm gì?”
Hứa Thanh Khê thấy vậy, trong mắt thoáng phức tạp.
“Em nghĩ có thể là tới tìm em.”
Đang nói chuyện, Lê Ngọc Mỹ từ phòng khách đi ra.
“Thanh Tuệ, ơ, Nhật Đình, anh cũng về rồi.”
Cô ta vui vẻ nhìn hai người.
Hứa Thanh Khê cong môi xem như đáp lại, trái lại là Quân Nhật Đình dò hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Lê Ngọc Mỹ nhìn anh, ánh mắt nhanh chóng liếc sang cánh tay dìu đỡ nhau của hai người, cười nói: “Sao hả? Không chào đón em à?”
Cô ta nói xong, không đợi Quân Nhật Đình phản bác, lại lẩm bẩm: “Phải để anh thất vọng rồi, em không tới tìm anh, em tìm Thanh Tuệ.”
Dứt lời, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê, mời: “Thanh Tuệ, lát nữa đi dạo phố với tôi đi, mấy cửa hàng hàng hiệu ở đây đều bày sản phẩm mới, đúng lúc chúng ta đi xem thử.”
Trong mắt của Hứa Thanh Khê thoáng khó xử, cô cũng biết sẽ thế này.
Trái ngược với sự khó xử của cô, Quân Nhật Đình lại kinh ngạc.
Anh khó tin nhìn Hứa Thanh Khê, giống như đang im lặng hỏi hai người thân thiết như vậy từ bao giờ.
Hứa Thanh Khê không biết nên giải thích thế nào, hơn nữa Lê Ngọc Mỹ còn đứng bên cạnh chờ câu trả lời của cô.
Cuối cùng, cô cho Quân Nhật Đình một ánh mắt “về rồi nói”, rồi từ chối: “Cô Lê, hai ngày nay sức khỏe của Nhật Đình không được tốt, chúng ta hẹn hôm khác, thế nào?”
Lê Ngọc Mỹ cực kỳ khó chịu khi Hứa Thanh Khê từ chối nhiều lần.
Nhưng lúc này cô ta cũng không đoái hoài có tức giận hay không, lo lắng nhìn Quân Nhật Đình.
“Nhật Đình, anh bị bệnh sao? Khám bác sĩ chưa?”
Câu hỏi ân cần liên tiếp khiến Hứa Thanh Khê hơi nhíu mày, cũng có chút chua chát.
Dù sao cô cũng biết tâm tư của Lê Ngọc Mỹ, nhưng không hề kiêng dè quan tâm chồng cô ngay trước mặt cô như vậy, có phải quá vội vàng không?
Nhưng Quân Nhật Đình cứ không nhận ra tình cảm của Lê Ngọc Mỹ, còn tưởng chỉ là bạn bè quan tâm nhau, cười nói: “Em đừng nghe Thanh Tuệ nói quá, thật ra đã tốt hơn rồi, cô ấy quá lo lắng thôi.”
Lê Ngọc Mỹ nghe Quân Nhật Đình một câu Thanh Tuệ, hai câu Thanh Tuệ, ghen tị trong lòng bừng bừng tăng lên.
Nhưng dù như vậy, cô ta cũng phải gắng gượng nhịn xuống.
“Vậy, vậy em không quấy rầy nữa, để Thanh Tuệ ở lại chăm sóc anh thật tốt!”
Cô ta nói xong, Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.
Không phải là cô ta không muốn ở lại, thật sự là cô ta sợ mình ở lại, thấy hai người ân ái sẽ không nhịn được mà bộc lộ tình cảm thật sự, đến lúc đó sẽ phá hỏng hình tượng trước mặt Quân Nhật Đình.