Quân Nhật Đình chờ Hà Văn Tuấn đi khỏi thì mặc kệ tiếng ồn ào bên ngoài, dự định đi ngủ.
Không đầy một lát thì những tiếng động này biến mất, bệnh viện lại khôi phục lại bình tĩnh như trước.
Cũng trong lúc này, một đoàn người ẩn nấp đi vào từ cổng sau của bệnh viện.
Mục tiêu của bọn họ hết sức rõ ràng, bọn họ đi thẳng tới khu quản lý điện của bệnh viện.
Theo bọn họ nghĩ thì trải qua trận chiến trước đó thì hẳn là Quân Nhật Đình sẽ cho người tập trung đuổi bắt bọn người Kiều Nô, hẳn là phòng thủ bên phía bệnh viện sẽ trở nên yếu kém.
Trên thực tế cũng đúng là như thế.
Trên đường đi, bọn họ cũng không có đụng phải người của Quân Nhật Đình, mắt thấy là sắp đến khu quản lý điện, bọn họ bắt đầu chia ra hành động.
"Một hồi chỉ cần mất điện thì chúng ta thì động thủ."
Thủ lĩnh giao nhiệm vụ xong thì dặn dò một câu.
Những người khác nhao nhao gật đầu, từng người bắt đầu hành động.
"Đội bốn đã vào chỗ."
"Đội chín đã vào chỗ."
"Đội mười đã vào chỗ."
Bọn họ đến chỗ đã hẹn trước thì dùng máy truyền tin truyền tin cho nhau.
Thủ lĩnh nghe vậy thì lập tức ra lệnh cho đàn em đang ẩn nấp tại khu quản lý điện: "Hành động."
Theo hắn ta hạ lệnh thì thuộc hạ đang ẩn nấp trong khu quản lý điện vốn muốn hành động.
Ai ngờ bốn phía trong khu quản lý điện vẫn còn có người mà Quân Nhật Đình sắp xếp trông chừng, đồng thời cũng phát hiện khác thường trước.
"Ai đó?"
Bảo vệ quát một tiếng, đồng thời toàn thân căng thẳng quan sát.
Những người đánh lén nghe nói như thế thì hơi đổi sắc mặt, mắt thấy người của đối phương càng ngày càng tới gần, bọn họ nhìn nhau một chút sau đó bất ngờ xông ra dưới lệnh của thủ lĩnh.
Đồng thời những người khác đã ẩn núp vào phòng bệnh cũng dùng thủ đoạn sấm sét giết tới phòng bệnh của Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình vốn là người ngủ không sâu giấc, động tĩnh đánh nhau bên ngoài không nhỏ, hiển nhiên vừa mới bắt đầu thì anh đã tỉnh lại.
Đang lúc anh gọi người vào hỏi thăm chuyện gì xảy ra thì cửa phòng bệnh bị đá tung ra.
Năm người đàn ông lực lưỡng theo thứ tự xông vào phòng bệnh.
Quân Nhật Đình nhìn thấy bọn họ thì lạnh lẽo nheo mắt lại.
Mà năm người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đánh tới chỗ Quân Nhật Đình.
Dù sao chỉ cần bắt được người đàn ông này thì còn sợ không lấy được đồ bọn họ muốn hay sao?
Quân Nhật Đình thấy bọn họ động thủ thì cũng nghiêm túc lại, lập tức đỡ đòn.
Mặc dù một đánh năm thì hơi phí sức với anh nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng.
Chỉ thấy anh như là hồ ly, lanh lợi xuyên qua xuyên lại giữa năm tên đó, thỉnh thoảng còn mượn lực người này đánh trả người kia.
Năm người đàn ông lực lưỡng thấy vậy thì vừa giận vừa vội, dù sao thời gian của bọn họ có hạn, bởi vậy bọn họ ra tay ác hơn.
Quân Nhật Đình cũng nhận ra bọn họ sốt ruột, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Mắt thấy anh ứng đối càng ngày càng phí sức, thậm chí bị buộc đến cửa sổ, có lẽ một giây sau là sẽ bị bắt lại, rốt cuộc Hà Văn Tuấn cũng dẫn người vọt vào.
"Tổng giám đốc!"
Hà Văn Tuấn nhìn thấy Quân Nhật Đình bị người vây quanh thì giật cả mình: "Còn không mau đi giúp tổng giám đốc!"
Cậu ta quát đám thuộc hạ.
Cậu ta vừa dứt lời thì đám đàn em theo cậu ta tới lập tức vọt thẳng tới năm người đàn ông lực lưỡng đó.
Năm tên đó hơi đổi sắc mặt.
Cũng trong lúc này, bọn họ cũng nhận được lệnh của thủ lĩnh: "Rút lui, quân tiếp viện của bọn họ về tới rồi!"
Năm tên đó nghe vậy thì mặc dù không cam lòng nhưng vẫn nghe lệnh, đánh một đòn trí mạng dọa lui đám đàn em của Quân Nhật Đình, sau đó nhảy qua cửa sổ mà đi.
"Đuổi theo!"
Hà Văn Tuấn nhìn thấy cảnh này thì lập tức hạ lệnh.
Mấy tên cấp dưới cũng không dám chậm trễ, lập tức nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh vốn còn ồn ào lại yên tĩnh trở lại, phía ngoài hành lang cũng hết sức yên tĩnh.
"Tổng giám đốc, anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ tới xem một chút không."
Hà Văn Tuấn vịn Quân Nhật Đình lên giường nghỉ ngơi.
"Không sao."
Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày đáp, chợt nhìn thấy trong phòng rối nùi, lạnh lùng nói: "Gọi người tới dọn dẹp một chút, cậu cũng đi điều tra xem những người mới vọt vào đây là người của thế lực nào?”
Hà Văn Tuấn không yên lòng nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân Nhật Đình thì chỉ đành gật đầu ra ngoài, tuy nhiên cậu ta vẫn phái mấy tên đàn em canh gác ở bên ngoài phòng bệnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Hà Văn Tuấn quay trở lại.
"Tổng giám đốc, đã điều tra rõ ràng, nhóm người mới nãy là người đến từ thế lực thần bí nhất mà chúng ta tra ra được, bọn họ cũng vì cái USB đó mà tới."
Cậu ta nói đến đây thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi.
"Sao thế?"
Quân Nhật Đình khó hiểu hỏi.
Hà Văn Tuấn thấy thế thì báo cáo cho anh tin tức mình vừa mới điều tra ra được.
"Vừa rồi tôi xuống dưới điều tra thì được đàn em báo cáo lại, vốn những người này ra tay với khu quản lý điện trước, chỉ vì đàn em ở khu quản lý điện cảnh giác nên bọn mới thất bại."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì hiểu ý Hà Văn Tuấn.
Trong nháy mắt, trong mắt của anh lóe lên sát khí.
Hiển nhiên chuyện anh sợ tối đã bị tiết lộ ra ngoài.
Còn ai tiết lộ ra chuyện này thì ngoại trừ cô gái tên Kiều Nô đó ra thì anh không nghĩ ra ai khác nữa.
"Cậu gọi cho Mạc Truy, kêu cậu ta điều thêm nhiều người tới hỗ trợ cậu đuổi bắt Kiều Nô, nhất định phải bắt được cô gái đó!”
Anh lạnh lẽo nói: "Không thể để lộ nhược điểm của tôi ra, nếu không thì sẽ có phiền phức rất lớn, vậy nên cậu cũng phải nhanh chóng tìm được thế lực thần bí này nữa."
Hà Văn Tuấn cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, gật đầu đi làm ngay.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không yên tĩnh.
Nhưng mà Hứa Thanh Khê không hề biết mấy chuyện này.
Hôm sau, chờ cô quay lại bệnh viện thì bốn phía đã trở lại như ban đầu, khiến cho người ta không thấy được chút bất thường nào.
Chỉ có một thứ duy nhất không tốt, đó là trạng thái của Quân Nhật Đình.
Gần như một đêm anh không ngủ, dù là vẫn còn đủ tỉnh táo trò chuyện với Hứa Thanh Khê nhưng mà vẫn lộ vẻ mệt mỏi.
"Nhật Đình, tối qua ngủ không ngon sao?”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy thì ân cần hỏi thăm.
Quân Nhật Đình thấy cô quan tâm mình, lại nghĩ tới trạng thái bây giờ của mình thì cũng không có phủ nhận, viện lý do: "Tối hôm qua một chi nhánh khác của công ty đột nhiên xảy chuyện phải xử lý, giải quyết xong thì đã gần sáng mất rồi.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cũng không nghi ngờ, giận trách: "Anh đó, bệnh mà còn không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, cho dù có quan trọng đi nữa thì cũng đâu có quan trọng bằng sức khỏe của anh?"
Cô nói xong thì sửa sang lại chăn mền cho Quân Nhật Đình, ôn nhu nói: "Thừa dịp bây giờ rảnh rỗi thì anh nghỉ ngơi một hồi đi."
Quân Nhật Đình nhìn cô, trong lòng ấm áp, nhất là khi Hứa Thanh Khê tới gần thì mùi cơ thể đặc trưng của cô khiến anh không nhịn được mà say mê.
"Em nằm với anh một lúc được không?"
Anh nói, tay ôm eo Hứa Thanh Khê, kéo cô sát vào ngực mình.
Hứa Thanh Khê nằm sấp ở trên người anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, tuy sắc mặt ửng đỏ nhưng cũng không có từ chối.
"Được rồi, em nằm với anh một lúc."
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Quân Nhật Đình, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Quân Nhật Đình thấy thế thì dịch qua một bên, nhưng vẫn không buông Hứa Thanh Khê ra.
Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý, kéo chăn lên đắp kín cho hai người, sau đó tìm một chỗ thoải mái trong ngực anh mà ngủ.
Quân Nhật Đình ôm cô, cũng hài lòng nhắm mắt lại.
Trong lúc đó thì Hà Văn Tuấn có về một lần, khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ thì không có quấy rầy mà lặng yên lui ra ngoài.
Cho tới giữa trưa, Hứa Thanh Khê mới tỉnh dậy.
Cô cảm nhận được hơi thở đều đều bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Quân Nhật Đình ngủ rất say, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng như đang nở nụ cười, hình như là đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.