Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 214: Chương 214: Anh ấy phải là của tôi




Bà Kim Hồng nghe thấy lời này, lập tức ngồi dậy từ trên giường, đến áo khoác cũng không thèm mặc đã đi qua phòng mới.

Quân Thanh đi ngay ở phía sau, dù sao đây cũng là đứa bé đầu tiên của nhà họ Quân bọn họ.

“Gia Nghi, con sao thế? Bác sĩ đâu? Đã gọi bác sĩ đến chưa?”

Bà Kim Hồng đi vào trong phòng lập tức quan tâm hỏi thăm.

“Dì Hồng, dì đừng lo, đã gọi bác sĩ rồi ạ.”

Lâm Gia Nghi nhìn nét mặt quan tâm của bà Kim Hồng, trong mắt hiện lên vẻ cảm động, an ủi bà nói.

Bà Kim Hồng nghe xong thì trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi, hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng con lại bị té thế?”

Lâm Gia Nghi nghe xong lời này, buồn bã cúi thấp đầu.

Tuy rằng cô ta không nói gì nhưng toàn thân lại tỏa ra một cảm giác đau thương, Bà Kim Hồng sao lại không hiểu được.

“Gia Nghi, con đừng buồn, bây giờ dì sẽ gọi Nhật Đình về đây.”

Bà an ủi Lâm Gia Nghi, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Quân Nhật Đình.

“Có chuyện gì?”

Không lâu sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng rõ ràng mang theo chút gì đó khàn khàn của Quân Nhật Đình, bộ dáng giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Mà thực tế thì đúng thật là như thế.

Lúc này anh và Hứa Thanh Khê đã đi nghỉ ngơi rồi.

Bởi vì cuộc điện thoại này mà hai người đều bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh.

Bà Kim Hồng lại không biết, nghe thấy câu hỏi của anh liền nói thẳng ra.

“Vừa nãy Gia Nghi vừa mới té ngã, cả người không thoải mái, bây giờ con lập tức về đây ngay đi.”

Quân Nhật Đình cau có mặt mày, không thèm nghĩ ngợi gì liền từ chối: “Cô ta khó chịu thì có liên quan gì đến con? Không đi.”

Lời vừa mới dứt, anh liền cúp điện thoại.

Đúng lúc anh đang chuẩn bị đặt điện thoại qua một bên, thì lại có cảm giác áo ngủ bị người nào đó kéo kéo.

Thì ra Hứa Thanh Khê đang ở bên cạnh đã nghe thấp thoáng được một chút.

Nếu như nói Lâm Gia Nghi thật sự té ngã thì cô tuyệt đối không tin.

Nhưng mà cô cũng hiểu rõ, đây chắc chắn là thủ đoạn của hai người để ép Quân Nhật Đình quay về.

Nếu như bọn họ từ chối, chỉ sợ là bên kia cũng sẽ nghĩ ra cách khác, vậy không bằng cứ chiều theo ý bọn họ quay về xem thử một chuyến.

Nghĩ thế, cô không kiềm được khuyên anh: “Nhật Đình, chúng ta về xem thử một chút đi.”

Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, nghe thấy lời này thì lông mày cau lại thật chặt.

“Sao thế, em muốn anh về sao?”

Hứa Thanh Khê nhìn ra được sự bất mãn trong ánh mắt của anh, cười nói: “Yên tâm, không phải chỉ mình anh đâu, em cũng sẽ đi về cùng anh nữa, hơn nữa nếu như lần chúng ta không về thì lần sau chắc chắn bọn họ cũng sẽ nghĩ cách để cho anh quay về thôi, chi bằng về xem thử có chuyện gì.”

Cô nói xong liền đứng dậy bắt đầu chỉnh chu lại bản thân.

Quân Nhật Đình thấy lời của cô nói cũng có lý, quyết định để cô cùng về với mình, cũng không có sự chống đối giống như lúc trước nữa.

Cũng vào lúc này, ở nhà họ Quân.

Bà Kim Hồng bị Quân Nhật Đình thẳng thừng cúp điện thoại, sắc mặt liền vô cùng không vui.

Lâm Gia Nghi vẫn luôn chú ý đến bà, tự nhiên cũng nhận ra được biểu cảm khó chịu trên mặt bà, trong lòng liền trầm mặc.

Hiển nhiên là anh Nhật Đình đã từ chối yêu cầu của dì Minh.

Đang suy nghĩ thì bác sĩ cũng đã đến.

Sắc mặt của Lâm Gia Nghi uể oải phối hợp cho bác sĩ làm kiểm tra.

“Cô Nghi đây cũng không có chuyện gì lớn, chắc là không cẩn thận nên mới trượt chân té ngã, hơi động thai một chút, lát nữa tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc an thai là được rồi.”

Bác sĩ báo cáo một cách đơn giản, lúc này bà Kim Hồng mới thả lỏng thở nhẹ ra một hơi, trái tim cũng bình thường trở lại.

Đúng vào lúc bà đang định an ủi Lâm Gia Nghi nên cố gắng dưỡng thai thật tốt thì dì Ba đi vào.

“Bà chủ, cậu chủ đã về rồi.”

Lời này vừa mới nói ra, Lâm Gia Nghi vốn đang buồn rầu ủ rũ chớp mắt đã lấy lại được tinh thần.

Cô ta theo bản năng nhìn về phía người giúp việc, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Lúc này Bà Kim Hồng đang trầm mặt cũng trở nên dịu dàng hơn không ít, lên tiếng hỏi: “Thằng nhóc này vẫn còn chút lương tâm.”

Vừa nói xong, Quân Nhật Đình đã dẫn Hứa Thanh Khê đi vào.

“Anh Nhật Đình… Hứa Thanh Huệ, tại sao cô lại ở đây?”

Giọng điệu õng ẹo của Lâm Gia Nghi còn chưa dứt, liền trở nên vô cùng chói tai.

Cô ta giận dữ nhìn Hứa Thanh Khê, hận không thể làm cho người phụ nữ này ngay lập tức biến mất hoàn toàn trước mắt cô ta.

Hứa Thanh Khê cau mày, trong lòng không kiềm chế được mà cười lạnh.

Người phụ nữ này đúng là thú vị thật đấy, nghiêm túc mà nói, bây giờ cô vẫn đang là mợ chủ của nhà họ Quân, nhưng người phụ nữ này đã nghiễm nhiên tự coi mình là bà chủ của nhà họ Quân rồi.

Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Khê bất giác nhìn qua Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình quan sát ánh mắt của cô, lại nhìn qua Lâm Gia Nghi có vẻ như chẳng xảy ra chuyện gì đang nằm trên giường, lạnh giọng nói: “Ha, vẫn còn nói chuyện được, nhìn dáng vẻ này thì chắc là không có chuyện gì rồi.”

Lâm Gia Nghi bị lời trào phúng này của anh làm cho sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, uất ức nhìn về phía bà Kim Hồng.

“Dì Hồng…”

Bà Kim Hồng thấy thế, giọng điệu không tốt dạy dỗ anh: “Nhật Đình, con bị sao thế, rõ ràng là biết Gia Nghi đang không thoải mái, không thể chịu đựng sự kích động còn dẫn cô ta đến đây làm gì?”

Hứa Thanh Khê nghe xong lời này, trực tiếp bị lời nói vô liêm sỉ của bà ta chọc cho tức cười.

Cô không đợi Quân Nhật Đình nói giúp mình mà đã cướp lời trước, trào phúng nói: “Mẹ, mẹ nói lời này là không đúng rồi, nếu như con nhớ không nhầm thì đây vốn là nhà của con và Nhật Đình, bây giờ con vẫn là vợ của Nhật Đình, cho dù con có ở đây cũng không có vấn đề gì lớn đúng không? Hơn nữa bây giờ còn chỉ là cùng Nhật Đình về nhà thôi mà, sao đến miệng của mẹ thì lại trở thành việc không nên rồi?”

Lời này nói ra, bà Kim Hồng liền bị chặn miệng đến nỗi sắc mặt đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Khê, không thể nói ra lời phản bác nào.

Đến cuối cùng, bà ta chỉ có thể lấy thân phận ra để dạy dỗ đối phương.

“Hứa Thanh Huệ, đây là thái độ mà cô dùng để nói chuyện với tôi sao?”

Hứa Thanh Khê chỉ cười không nói, ngược lại Quân Nhật Đình lại thấy ngứa hết cả mắt.

Anh lạnh lùng nhìn Lâm Gia Nghi một cái, trầm giọng nói: “Nếu các người đã không muốn gặp, vậy thì tôi và Thanh Huệ đành phải đi vậy, về phần căn phòng này, mẹ thích cho ai ở thì cho người đó ở đi, con không có ý kiến.”

Lời này vừa dứt, anh đã kéo tay Hứa Thanh Khê muốn rời đi.

Lâm Gia Nghi thấy thế liền trở nên gấp gáp, từ trên giường xông đến giữ chặt lấy cánh tay của anh.”

“Anh Nhật Đình, anh đừng đi mà có được không? Lẽ nào anh không thèm để ý đến con của chúng ta dù chỉ là một chút thôi sao? Suýt nữa thì nó đã không còn rồi.”

Sắc mặt của cô ta bi thương nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình thờ ơ không chút lay động, mặt không chút biểu cảm nhìn lại cô ta, cũng không tức giận, chỉ chậm rãi rút cánh tay về.

“Cô Nghi này, tôi nghĩ lúc trước tôi cũng đã nói rất rõ rồi, nếu như đứa bé là của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ để ý, nhưng tiền đề là, nó phải là con của tôi.”

Lời này vừa dứt, anh liền dừng lại một lúc mới tiếp tục nói: “Đương nhiên, tất cả chuyện này vẫn chưa được làm rõ, đợi qua một khoảng thời gian nữa liền sẽ biết được thật giả thế nào, bây giờ cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu đã chuyển vào đây ở, muốn cái gì đều có thể phân phó cho quản gia, trước tiên cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt đi đã rồi sau này lại nói tiếp.”

Anh nói xong cũng không quan tâm Lâm Gia Nghi có định trả lời hay không đã kéo tay Hứa Thanh Khê trực tiếp rời đi.

Lâm Gia Nghi nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, cả người đều thẫn thờ.

Bà Kim Hồng có chút lo lắng cho cô ta, tiến lên gọi cô ta vài tiếng.

“Gia Nghi, con không sao chứ?”

Lâm Gia Nghi hồi thần lại, cô ta nhìn bóng người đã biến mất ở hành lang một cái rồi mới cười trả lời: “Dì Hồng, con không sao.”

Cô ta nói xong liền quay người đi lên giường.

Bà Kim Hồng thấy thế, nghĩ rằng cô ta vẫn còn đang buồn, muốn mở miệng an ủi nhưng lại không biết nói gì.

Lại không biết, vào lúc bà không nhìn thấy, đáy mắt của Lâm Gia Nghi lóe qua vẻ kiên định.

Đứa bé đương nhiên là của anh Nhật Đình… Cho dù không không phải, cô ta cũng sẽ làm cho nó phải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.