Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 213: Chương 213: Tất cả đều nằm trong sự tính toán của bà ấy




Quân Nhật Đình nghe Dương Minh Triết nói xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vậy là, căn bản không phải Hứa Thanh Tuệ không sinh được con mà là cô bị người khác âm thầm hạ thuốc tránh thai.

Về phần người bỏ thước, anh không cần tra ra cũng biết người đó là ai.

Trừ mẹ anh ra, anh không nghĩ ra được người nào khác.

Nghĩ tới đây, sắc mặt anh càng thâm trầm như trước.

Hơn nữa, mẹ của anh đã năm lần bảy lượt nói về chuyện Hứa Thanh Tuệ không thể mang thai rồi, chỉ sợ toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của bà ấy.

Hứa Thanh Khê không biết bên phía Quân Nhật Đình đã biết được chân tướng vụ thuốc bổ.

Cũng bởi vì ban ngày ngủ nhiều quá rồi, giờ cô nằm trên giường lật qua lật lại mãi mà không tài nào ngủ được nữa, còn có chút thèm ăn hoa quả.

Cô tới phòng bếp lấy chút hoa quả ăn lót dạ, sau đó nghĩ tới chuyện Quân Nhật Đình đã chăm sóc mình suốt một ngày một đêm, giờ lại còn ở trong thư phòng làm việc, thế là lại muốn mang hoa quả tới cho anh ăn.

Đi tới thư phòng, cô gõ cửa bước vào.

“Anh xong việc chưa?”

Giọng nói của cô rất tự nhiên, đến ngay cả cô cũng không phát hiện ra điều đó.

Quân Nhật Đình ngước lên nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười nhưng rồi vẫn lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa.”

Giọng nói ấy rất cứng ngắc, khiến cho Hứa Thanh Khê lập tức phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

“Anh sao vậy, nhìn sắc mặt anh kém lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Cô bất giác quan tâm hỏi anh.

Quân Nhật Đình nhìn ánh mắt lo lắng của cô, đáy mắt bỗng ánh lên chút vẻ phức tạp.

“Không sao đâu, công ty xảy ra chút vấn đề.”

Hứa Thanh Khê nghe câu trả lời có lệ như vậy của anh, trong lòng biết rõ anh không muốn nói đến chuyện đó, cho nên cũng không hỏi nhiều nữa, để đĩa hoa quả trên tay lên bàn.

“Vậy em không quấy rầy anh nữa, đĩa hoa quả này anh nhớ ăn đấy, đừng thức quá khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Quân Nhật Đình gật đầu.

Hứa Thanh Khê thấy thế thì lập thức xoay người rời khỏi.

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê cảm giác mình đã khá hơn hôm qua nhiều, thế là bèn theo Quân Nhật Đình rời khỏi giường, chuẩn bị tới công ty.

Quân Nhật Đình nhìn sắc mặt của cô quả thực đã khá hơn hôm qua nhiều, cho nên cũng không ngăn cản.

Dù sao thì bây giờ Hứa Thanh Khê cũng là tổng giám đốc công ty, còn kiêm chức trưởng bộ phận thiết kế, những chuyện cần cô quản lý cũng rất nhiều.

“Nếu cơ thể có gì không khỏe thì nhớ phải gọi điện cho anh đấy, đừng có giả vờ mạnh mẽ.”

Quân Nhật Đình mượn cớ đưa Hứa Thanh Khê đến công ty, nhìn theo cô đi xuống xe rồi không quên căn dặn.

Hứa Thanh Khê thấy anh quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm giác như được rót mật ngọt vậy, rất ngọt ngào.

“Em biết rồi.”

Cô gật đầu đáp lại, Quân Nhật Đình cũng không nói gì thêm nữa, quay ngược đầu xe đi tới tổng công ty.

Hứa Thanh Khê nhìn chiếc xe của anh khuất dần ở lối đi bộ thì cũng xoay người đi vào công ty.

Mới hai ngày chưa tới công ty thôi mà lượng công việc dồn tụ lại đã khiến Hứa Thanh Khê bận tối mắt tối mũi, bị quay như chong chóng tới tận trưa, suốt cả buổi sáng không có phút nào được ngơi nghỉ.

Cũng may là tới buổi trưa, tổng thể công việc cũng coi như hoàn thành kha khá rồi, cô mới có thể nghỉ tay chút để lấy sức.

Buông công việc xuống nghỉ ngơi, Hứa Thanh Khê bỗng cảm thấy có chút gì đó là lạ.

Cô đánh mắt về phía Thiều Khánh Vy đang đứng ở bên cạnh, dò hỏi: “Khánh Vy, cô có cảm giác ngày hôm nay thiếu thiếu thứ gì không?”

Thiều Khánh Vy bị cô hỏi vậy thì vô cùng nghi hoặc.

“Trưởng phòng, chị thấy thiếu cái gì ạ?”

Hứa Thanh Khê nhìn cô ấy, chần chừ nói: “Cô không cảm thấy sáng hôm nay quá yên tĩnh à?”

Thiều Khánh Vy chớp mắt một cái, hồi tưởng lại hình ảnh sáng nay so với trước kia, sau đó bật cười nói: “Chị ơi là chị, chị bị chị Phượng dằn vặt thành thói quen rồi sao? Khó khăn lắm người ta mới không tới, vậy mà chị lại thấy không quen.”

Hứa Thanh Khê nghe cô ấy trêu ghẹo như vậy thì mới ngớ người ra, cô cứ nghĩ thiếu thiếu thứ gì, hóa ra là Tạ Minh Phượng.

Đang lúc cô định hỏi hai ngày hôm nay tình hình Tô Minh Phượng thế nào rồi thì chợt nghe Thiều Khánh Vy chủ động nhắc chuyện.

“Nói đến mới nhớ, từ sau chuyện lần trước, hình như chị Phượng không còn hung hăng nữa rồi, rất ít khi tới tìm chúng ta gây chuyện.”

Hứa Thanh Khê nhướng mày, đáy mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Tuy rằng cô không tin việc Tô Minh Phượng đã thay đổi tính nết nhưng có điều, nếu tu tính lại một chút thì cũng là chuyện tốt.

Chứ nếu cứ để cô ta làm toàn thì cả công ty này không có lấy một ngày bình yên.

Thế là Hứa Thanh Khê lập tức vứt hết mấy chuyện linh tinh đó ra khỏi đầu, tiếp tục vùi mình vào công việc.

Trước đó đã từng nhắc tới rồi, mẫu thiết kế cho sản phẩm mới đã hoàn thành rồi, giờ chỉ cần chọn những nơi để trưng bày thôi.

Hứa Thanh Khê xem qua vài nơi thích hợp, sau đó buổi chiều lập tức tới kéo Tô Minh Phượng cùng đi khảo sát.

“Thiết kế Phượng, tôi thấy đây là một trong những địa điểm tốt nhất mà chúng ta tìm được, dân cư khá đông đúc, ánh sáng cũng rất nhiều, vị trí cũng không tệ đâu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy.”

Sau khi xem qua vài địa điểm, cuối cùng Hứa Thanh Khê cũng thấy được một nơi ưng ý, cô thương lượng cùng với Tô Minh Phượng: “Cô cảm thấy thế nào?”

Bởi vì chuyện lúc trước mà giữa Hứa Thanh Khê cùng Tô Minh Phượng vẫn còn có chút cảm giác ngượng ngùng không tự nhiên, có điều bây giờ là quan hệ công việc, mà cô cũng không nhỏ nhen tính toán ân oán cá nhân gì, chỉ chăm chú quan sát cửa hàng mặt tiền thôi.

Có thể nói, dù cho cô có cố soi xét cửa hàng này thì cũng không tìm ra điểm trừ.

Giống như những gì người phụ nữ đó từng nói, cửa hàng này cho dù là thiên thời địa lợi đều rất được, nếu như cửa hàng trưng bày sản phẩm được đặt ở đây thì nhất định sẽ là một điểm sáng.

“Tôi không có ý kiến gì.”

Cô ấy nhìn xung quanh một vòng sau đó gật đầu đồng ý.

Câu trả lời dứt khoát của cô ấy khiến cho Hứa Thanh Khê chợt sững người.

Có điều nghĩ tới những chuyện mà sáng nay Khánh Vy nói cho cô, cô đã nhanh chóng hoàn hồn trở lại, liên hệ cùng với người phụ trách kinh doanh, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để bàn bạc hợp đồng cho thuê.

Sau khi xong xuôi, cô mới mang hợp đồng đó về cho các phòng ban cho công ty phê chuẩn.

Suốt quãng đường đi, cô lật tới lật lui bản hợp đồng để xem lại nhiều lần, sau khi chắc chắn không có bất cứ vấn đề hay điểm đáng ngờ nào thì mới yên tâm.

Tô Minh Phượng để ý tới từng nhất cử nhất động của cô.

Tuy nói rằng người phụ nữ này có nhiều chuyện khiến cho cô ấy không thuận mắt, thế nhưng xét về thái độ làm việc thì cô ấy vẫn phải khen một câu, so với cô ấy, người phụ nữ này càng thêm tỉnh táo, bình tĩnh hơn nhiều.

Hứa Thanh Khê không biết hình tượng của cô trong lòng Tô Minh Phượng đã dần dần thay đổi, sau khi tới công ty giao văn kiện tới một lượt các phòng ban xong thì lại quay trở về phòng làm việc tiếp tục công chuyện.

Trời chạng vạng tối, lúc cô tan làm thì Quân Nhật Đình cũng đã trở về nhà rồi.

Hai người rửa mặt qua loa một chút rồi xuống dưới nhà bếp dùng bữa.

“Mỹ Hà, thuốc bổ ngày hôm nay của tôi đâu?”

Hứa Thanh Khê thấy bên cạnh mình thiếu mất một bát thuốc bổ mà hàng ngày vẫn có thì không khỏi dò hỏi.

Có điều, Mỹ Hà còn chưa kịp trả lời thì Quân Nhật Đình đã tự mở lời trước: “Anh bảo người bỏ đi cho em rồi, em vừa mới khỏi bệnh, Dương Minh Triết nói không nên bồi bổ quá mức.”

Hứa Thanh Khê chợt sững người, ban đầu cô còn tưởng Quân Nhật Đình đã nhận ra chuyện đằng sau bát thuốc bổ, nhưng rồi sau khi nghe thấy câu tiếp theo, cô liền bỏ ý niệm này đi.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Quân.

Suốt hai ngày hôm nay Lâm Gia Nghi phải ở trong căn hộ trống trải này, trong phòng vô cùng khó chịu.

Đặc biệt là khi nghĩ tới chuyện Quân Nhật Đình đang cùng với Hứa Thanh Tuệ hạnh phúc bên nhau, trong lòng cô ta càng căm ghét cùng cực.

Không biết trong lòng Hứa Thanh Tuệ kia đã đắc ý đến thế nào rồi.

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng, thế nhưng chuyện giữa cô ta và Quân Nhật Đình đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Đang trong lúc cô ta còn chưa biết nên làm như thế nào mới phải thì người giúp việc thân cận của cô ta đã tiến tới.

“Cô Nghi à, tuy rằng cậu chủ không trở lại nhưng chúng ta có thể dùng khổ nhục kế để khiến cậu chủ quay về đây.”

Lâm Gia Nghi nghe thấy chủ ý của cô ta, trong đáy mắt hiện rõ vẻ toan tính.

Vào lúc mười giờ đêm, chợt thấy cô giúp việc kia lảo đảo chạy tới phòng ngủ chính.

“Bà chủ ơi, không xong rồi, cô Nghi bị ngã, giờ còn kêu đau bụng nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.