Quân Nhật Đình nghe xong lời này, tự nhiên mà đáp: "Tôi biết, đến ngay lập tức."
Lê Ngọc Mỹ nhận được phản hồi nên quay lại chờ đợi.
Bởi vì cô biết rằng Quân Nhật Đình không thích bị thúc giục.
Nhưng cô không biết rằng mặc dù Quân Nhật Đình đáp lại những lời của cô, nhưng anh lại không hề có ý định rời đi.
Anh ảm đạm nhìn Hứa Thanh Khê, và từng bước đi về phía cô.
Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình, người đang từ từ đến gần cô, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Mà ánh mắt cô, trong phút chốc nào đó loé lên sự khinh bỉ.
Quân Nhật Đình không hề bỏ lỡ, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Anh cau mày nhìn Hứa Thanh Khê chằm chằm rồi hỏi lại: "Tâm trạng của em hôm nay không ổn. Có chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Khê mím môi không dám nhìn hắn, sợ bản thân sự không nhịn được mà hỏi về chuyện ngày hôm qua.
"Không có gì."
Cô quay đầu lại và đáp lại bằng một giọng lạnh lùng, khiến Quân Nhật Đình nhíu mày.
Anh đột nhiên cúi xuống, chống một tay vào tường, ôm Hứa Thanh Khê vào lòng.
Anh nâng cằm Hứa Thanh Khê, ép cô phải nhìn thẳng vào anh.
"Em trông có vẻ không ổn, nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Hứa Thanh Khê nhìn chằm chằm vào anh, lướt thấy vô số dao động trong mắt anh, nhưng cảm xúc vẫn bị cô ta đè nén.
"Em nói rồi, thật sự không có việc gì!"
Vừa nói, cô vừa thoát khỏi tay của Quân Nhật Đình, lập tức cụp mắt xuống.
Khi nhìn thấy điều này, Quân Nhật Đình hơi nheo mắt lại, hiển nhiên là không tin.
Anh nhàn nhạt nhìn Hứa Thanh Khê, cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì, hỏi: "Là bởi vì tối hôm qua anh ngủ trong phòng của Ngọc Mỹ?"
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, toàn thân cô đông cứng lại, nhưng cô tiếp tục im lặng.
Nhìn Quân Nhật Đình, cô không biết làm thế nào để phủ nhận.
"Có vẻ là sự thật."
Vừa nói, anh vừa nhìn thẳng mặt Hứa Thanh Khê một lần nữa, chờ đợi cô nhìn lại mình rồi giải thích: "Em hiểu lầm rồi. Đêm qua, anh vì trở về quá muộn, sợ làm phiền đến em nên Lê Ngọc Mỹ đã để anh ngủ lại phòng cô ấy. Nhưng không hề có chuyện gì xảy ra.”
Nghe anh giải thích, đôi mắt Hứa Thanh Khê hiện lên sự mỉa mai.
Cô cụp mắt xuống, cười khẽ: "Anh không cần giải thích nhiều với em."
Quân Nhật Đình nghe vậy, biết cô hiểu lầm càng cho rằng anh đang biện hộ: "Chuyện này không phải anh đang giải thích, mà nó là sự thật"
Hứa Thanh Khê vốn không muốn bận tâm về nó nữa, nhưng người đàn ông này không ngừng ngụy biện, làm cho sự ghen tị trong lòng cô không thể kìm hãm được nữa, cô nghẹn lại.
"Hoá ra sự việc là thật sao? Vậy anh giải thích thế nào về nụ hôn kia và những chuyện phát sinh trong phòng? Hay anh cần tìm Lê Ngọc Mỹ đến để diễn lại lần nữa?"
Quân Nhật Đình đã rất sốc khi nghe điều này.
"Cái gì hôn, cái gì quan hệ không chính đáng?"
Anh cau mày và nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê lại hối hận sau khi nói điều này.
Cô cắn chặt môi, trong mắt đầy vẻ tủi hờn.
Cô không ngừng nói với bản thân rằng cô không thể hỏi, nhưng sau khi nhìn Quân Nhật Đình, cô không thể khống chế được nội tâm của mình.
Dù sao cũng đã nói vậy thì cô đành nói hết mọi thứ.
"Em đã nhìn thấy hai người hôn nhau dưới lầu. cũng nghe được những tiếng rên rỉ trong phòng, anh không cần phải giải thích.”
Sau khi Quân Nhật Đình nghe những lời cô nói, lông mày của anh nhăn lại.
Thấy biểu hiện của Hứa Thanh Khê không có vẻ gì là giả, anh không khỏi chìm trong suy nghĩ.
Có vẻ như đêm qua anh ta say và đã có chuyện gì đó xảy ra.
Anh nhìn Hứa Thanh Khê không biết nên trả lời như thế nào, cũng không định giải thích, bỏ qua chủ đề nói: "Anh đi ra ngoài một lát. Em có thể ăn điểm tâm trong phòng"
Hứa Thanh Khê ban đầu nghĩ rằng Quân Nhật Đình sẽ cho cô một lời giải thích hợp lý, nhưng lại không ngờ anh sẽ không trả lời mà bỏ đi.
Anh ta bị bại lộ, còn không có ý định giải thích với mình sao? Hay anh ta vội vàng như vậy là để đi ăn với Lê Ngọc Mỹ?
Đột nhiên, ánh mắt cô lộ rõ vẻ tự ti.
Cô cụp mắt xuống, không đáp lại lời nói của Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình đương nhiên nhận thấy những thay đổi của cô, nhưng bây giờ không có bằng chứng gì, lại cảm thấy có gì không đúng, nên chỉ đành dồn lại sự khó chịu trong lòng mà quay đi.
Sau khi rời đi, anh không rời đi ngay mà đi đến phòng bên cạnh nói với Lê Ngọc Mỹ.
"Ngọc Mỹ, anh tạm thời có việc nên không ăn sáng. Em tự ăn đi."
Lời vừa dứt, anh định bỏ đi thì bị Lê Ngọc Mỹ chặn lại.
"Có chuyện gì gấp đến nỗi không kịp cả ăn sáng? Có nghiêm trọng lắm không? Hay em đi với anh."
"Không, anh có một chút chuyện riêng."
Quân Nhật Đình từ chối mà không cần suy nghĩ, sau đó trực tiếp rời đi.
Lê Ngọc Mỹ nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng cảm thấy không yên.
Có thể là Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình đã cãi nhau?
Nhưng có vẻ gì đó rất khác, trước đó cô cũng không nghe thấy gì cả.
Nhưng không nghe thấy gì không có nghĩa là không có gì xảy ra.
Để kiểm chứng ý tưởng của mình, cô chủ động đi sang phòng bên gõ cửa.
Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên và không vui khi thấy Lê Ngọc Mỹ ở ngoài cửa, nhưng cô ấy vẫn chống cự và hỏi: "Cô Mỹ, có chuyện gì vậy?"
Trong khi quan sát vẻ mặt của cô, Lê Ngọc Mỹ cười nói: "Tôi không biết cô đã ăn sáng chưa, tôi muốn rủ cô đi ăn cùng."
Cô không đề cập đến việc Quân Nhật Đình đã rời đi
Hứa Thanh Khê không biết rằng Quân Nhật Đình không hề ở phòng bên cạnh, mà chỉ đơn giản là không muốn đi, vì sợ mình không thể không ghen.
"Không, tôi có thể ăn trong phòng."
Nghe vậy, Lê Ngọc Mỹ hai mắt lóe lên, không chút miễn cưỡng liền quay trở lại phòng bên cạnh.
Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Thanh Tuệ, cô ta chắc chắn rằng hai người đã cãi nhau.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê ngồi trong phòng sững sờ nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, bữa sáng của cô đã được đem đến.
Cô ăn bữa sáng không có chút mùi vị gì và không ngừng nghĩ đến cảnh Quân Nhật Đình đang ăn sáng với Lê Ngọc Mỹ.
Trông cái cách hai người ở bên nhau đêm qua, có lẽ giữa họ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó.
Khi nghĩ đến đây, hô hấp của cô như ngưng trệ, cảm giác thèm ăn đột nhiên biến mất, tim cô đau như bị hàng ngàn con kiến cắn xé.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cô giật mình quay qua, chỉ nhìn thấy Quân Nhật Đình đang đứng ở cửa với một túi giấy trên tay.
"Anh…"
Cô nhìn Quân Nhật Đình với ánh mắt khó hiểu, đang muốn hỏi anh tại sao lại đột ngột quay lại thay vì đi ăn với Lê Ngọc Mỹ.
Nhưng khi lời nói vừa ra đến môi, lại không biết phải hỏi như thế nào.
Quân Nhật Đình nhìn vào mắt cô, anh làm sao không đoán được cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt đầy phức tạp.
Hoá ra trong mắt cô anh tầm thường đến vậy sao?
Anh cố kìm lại sự không vui trong lòng, vẫy tay với Hứa Thanh Khê, "Lại đây cho anh xem một thứ."
Hứa Thanh Khê không định để ý, nhưng lại không khỏi tò mò.
"Gì?"
Cô lạnh lùng hỏi rồi bước tới.
Quân Nhật Đình đi đến bàn làm việc, lấy từ trong túi giấy ra một ổ USB flash, cắm vào máy tính.
"Em đứng đây xem là tốt rồi"
Anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Khê và nói nhỏ.
Sau đó, anh ta bắt đầu vận hành máy tính, nhấp vào đĩa USB trong máy tính, mở một tệp khác, và sau đó một video hiện lên trên màn hình.
Đáng ngạc nhiên, đó là video giám sát của khách sạn.