Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 250: Chương 250: Không thích bị hiểu lầm




Hứa Thanh Khê xem video trên máy tính, lại nhìn anh, ánh mắt cô ấy đầy khó hiểu.

"Anh cho em xem cái này để làm gì?"

Quân Nhật Đình không đáp lại cô, nhưng ra hiệu cho cô tiếp tục quan sát.

Không còn cách khác, Hứa Thanh Khê chỉ có thể tiếp tục quan sát, sau đó nhìn thấy cảnh tượng mà cô không thể buông bỏ đêm qua.

Trong video, Lê Ngọc Mỹ đỡ Quân Nhật Đình ra khỏi xe.

Không biết có phải do Quân Nhật Đình quá cao hay không, Lê Ngọc Mỹ dùng hết sức lực mà cứ loay hoay và còn suýt ngã vài lần, điều này cũng khiến cho hai người không ít lần va chạm vào nhau.

Lúc này, Quân Nhật Đình chuyển sang một góc nhìn khác, đó là thời điểm Hứa Thanh Khê xuất hiện ở sảnh khách sạn đêm qua.

"Đây đâu phải hôn nhau, chỉ là cô ấy đã không giữ nổi anh, cả hai loạng choạng va vào nhau."

Quân Nhật Đình trầm giọng giải thích.

Hứa Thanh Khê xem hai đoạn video hoàn toàn giống nhau, đôi môi đỏ mọng mím chặt.

Có vẻ như tối qua cô đã hiểu lầm, nhưng chuyện này cũng đâu thể trách cô được.

Suy cho cùng, từ góc độ này, ai mà có thể không hiểu lầm.

Trong lòng cô vẫn đang rất rối bời, nhưng khuôn mặt tỏ ra không hề căng thẳng, cô vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Quân Nhật Đình vẫn cứ nhìn cô, anh cảm thấy có chút mất kiên nhẫn đành phải tiếp tục phát video.

Tiếp theo là hình ảnh Lê Ngọc Mỹ dìu anh về phòng.

Họ vào phòng lúc mười giờ mười một giờ mười một phút, năm phút sau, Hứa Thanh Khê bước ra khỏi cửa phòng bên cạnh đi đến đứng bên cửa phòng của Lê Ngọc Mỹ, chuẩn bị gõ cửa.

Kết quả cô giơ tay lên không được bao lâu liền bỏ xuống, cả người choáng váng, như gặp phải cú shock nào đó.

11 giờ 18 phút, cô bỏ chạy về phòng.

11 giờ 25 phút, Lê Ngọc Mỹ bước ra khỏi phòng, đi đến quầy lễ tân của khách sạn yêu cầu đặt một phòng khác, sau khi tiến vào thì Lê Ngọc Mỹ cũng không hề trở ra nữa.

Sau khi xem tất cả các hình ảnh trên, Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê nhướng mày: "Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?"

Hứa Thanh Khê bất lực nhìn anh, mím môi, "Anh muốn nói gì?"

Quân Nhật Đình liếc nhìn thời gian trong video giám sát, lạnh lùng nói: "Tất cả thời gian cộng lại không quá 15 phút. Chưa kể lúc đó anh say, còn có thể làm gì, em đã cùng ta lâu như vậy. còn không hiểu rõ thực lực của anh sao?"

Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, má cô dần nóng lên.

Rõ ràng là họ đang tranh cãi về chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng tại sao chủ đề lại thay đổi nhanh đến vậy?

"Nhật Đình!"

Cô xấu hổ kêu tên anh.

Quân Nhật Đình nhướng mày: "Anh chỉ là nói thật, không thể để cho em hiểu lầm năng lực của anh"

Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, cô nghẹn ngào và cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.

Mặc dù tiếng rên rỉ phát ra trong phòng của Lê Ngọc Mỹ lúc đó có chút không thích hợp, nhưng nó cũng không có nghĩa là anh đã làm gì đó.

Nghĩ đến đây, cô càng chắc chắn rằng mình đã hiểu lầm.

Đặc biệt là đôi mắt híp lại của Quân Nhật Đình khiến cô cảm thấy xấu hổ và có chút ngượng ngùng.

"Vậy nên anh bỏ đi là để tìm thứ này?"

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng thay đổi chủ đề, không thể để cho Quân Nhật Đình ngày càng trở nên vô lại.

Quân Nhật Đình đương nhiên ý thức được rằng cô đang bối rối, biết càng trêu chọc sẽ càng phản tác dụng, vì vậy anh cố kiềm chế tà khí mà gật đầu: "Mặc dù anh có thể không quan tâm, nhưng anh không thích cảm giác bị hiểu lầm."

Sau khi nói xong, anh ta nhìn Hứa Thanh Khê với đôi mắt sáng ngời.

"Bây giờ vẫn còn tức giận sao?"

Hứa Thanh Khê rất khó chịu khi anh hỏi, và vô thức vặn lại: "Ai đang tức giận?"

Quân Nhật Đình không có trả lời, nhưng là ánh mắt nhìn vào bên cạnh bữa sáng không có gì được bớt đi chút nào, cười cười nhìn cô.

Hứa Thanh Khê thấy rất xấu hổ.

Quân Nhật Đình lại cười xấu xa, càng khiến cgq ngượng ngùng nhìn anh.

Nhìn thấy Hứa Thanh Khê sắp phát hoả, liền nhanh chóng nghiêm túc trở lại lại hỏi: "Được rồi, anh không trêu em nữa. Cả buổi sáng bận rộn cũng chưa ăn cái gì. Ăn điểm tâm đi."

Vừa nói, vừa đi về phía bàn ăn.

Cgq nhìn anh bước đi, sự khó chịu trong lòng cũng dần dần phai nhạt, mím môi đi theo.

"Xin lỗi, em không nên hiểu lầm anh."

Cô đi phía sau Quân Nhật Đình và nói nhỏ.

Nghe vậy, Quân Nhật Đình dừng lại và quay đầu lại.

"Lần này cũng đừng để ý, nhưng lần sau lại xảy ra chuyện như thế này, mong em bình tĩnh suy nghĩ, tốt nhất nên hỏi thẳng anh!"

Hứa Thanh Khê gật đầu: "Em biết, lần sau sẽ không bao giờ như thế này nữa."

Trên thực tế, lý do khiến cô hiểu lầm không chỉ là góc quay lúc đầu, mà còn là sự hiểu lầm lúc cô đi đến trước cửa phòng Lê Ngọc Mỹ, cô không hề biết Lê Ngọc Mỹ sẽ thuê phòng khác.

Hiểu lầm đã được giải quyết, Hứa Thanh Khê cũng cảm thấy ăn rất ngon miệng.

Nhưng mà, đối mặt với Quân Nhật Đình, cô vẫn là có chút xấu, dù sao lần này cô cũng có chút thất ý.

Nhưng trong lòng cô vẫn vui mừng.

Ít nhất thì Quân Nhật Đình sẵn sàng dành thời gian và sức lực để giải thích cho cô toàn bộ câu chuyện!

Sau khi hai người ăn xong, Quân Nhật Đình lại hỏi cô thêm lần nữa.

"Có chỗ nào muốn đi không?"

Hứa Thanh Khê đã không còn hiểu lầm, đương nhiên là sẽ cùng anh thảo luận về các điểm tham quan của thành phố một cách thích thú.

"Ngày hôm qua em đã tìm hiểu qua. Có một vài điểm tham quan thú vị ở đây. Em muốn đến Tượng Nữ thần Tự do gần nhất. Nghe nói rằng có rất nhiều thứ thú vị ở gần đó. Có ban nhạc biểu diễn vào buổi tối."

Quân Nhật Đình thấy cô nói chuyện vô cùng hứng thú, anh gật đầu nói: "Vậy thì đi thôi."

Sau khi anh ta nói xong, để Hứa Thanh Khê chuẩn bị, anh đi ra ngoài phòng khách chờ.

Hứa Thanh Khê gật đầu và quay vào chuẩn bị.

Khi bước vào phòng tắm, cô chợt nghĩ đây có phải là buổi hẹn hò của hai người? Và đây là lần đầu tiên hai người đi chơi trong một thời gian dài kể từ khi họ gặp nhau.

Vừa nghĩ, ánh mắt cô lại tràn đầy mong đợi.

Ngay cả việc ăn mặc cũng phải thận trọng.

Một giờ sau, cuối cùng cô cũng xuất hiện trong phòng với diện mạo mới.

Hứa Thanh Khê mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt với một chiếc áo len mỏng bên ngoài.

Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng, với mái tóc màu mực mảnh mai đang buông thõng đằng sau.

Đây là lần đầu tiên Quân Nhật Đình nhìn thấy một Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng như vậy, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt anh, nhưng lại bị anh nhanh chóng thu lại.

"Đi được chưa?"

Anh nhìn cô hỏi, trên người anh vẫn là bộ vest đen như cũ.

Hứa Thanh Khê cảm thấy mọi thứ đã ổn, gật đầu đáp lại.

Hai người tay trong tay rời khỏi phòng, nhưng vừa ra khỏi cửa họ gặp phải Lê Ngọc Mỹ cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Cô nhìn Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình nói cười với nhau, sự ngạc nhiên và thất vọng hiện lên trong mắt cô.

Không phải hai người cãi nhau ư? Tại sao lại trông hoà hợp đến vậy?

Cô nghĩ thầm trong lòng nhưng cũng không lộ ra mặt, tươi cười chào hỏi hai người: "Đây là đi chơi à?"

Quân Nhật Đình gật đầu: "Hiếm khi cùng Hứa Thanh Tuệ ra ngoài, dự định đi thăm quan một chút."

Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, liếc nhìn Hứa Thanh Khê nhưng không để lại dấu vết, sự ghen tị vụt qua.

Cô còn chưa kịp nói cái gì, đã nghe thấy Quân Nhật Đình đã khẩn trương nói: "Không phải nói hôm nay em đi tìm bạn học sao? Chúc vui vẻ, chúng tôi đi trước."

Vừa nói xong, anh đã đưa Hứa Thanh Khê quay người rời đi.

Lê Ngọc Mỹ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lời nói chuẩn bị nói bị anh trực tiếp chặn lại.

Cô ảm đạm nhìn theo Hứa Thanh Khê, trong mắt tràn đầy không muốn nhưng lại bất lực, chỉ có thể xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.