Hà Văn Tuấn nghe cô ta nói xong, không biết thế nào nghĩ đến lời đồn có liên quan đến mợ chủ mà cậu tra được trước đó, vẻ mặt hơi lạnh lẽo.
"Cảm ơn cô Phong Lan nhắc nhở, sau đó tôi sẽ nhắc nhớ tổng giám đốc."
Quân Phong Lan gật đầu, lúc này mới thật sự dẫn theo Lâm Gia Nghi rời đi.
Hà Văn Tuấn nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô Phong Lan, do dự mãi, cuối cùng quay người gõ cửa phòng sau lưng.
"Vào đi."
Rất nhanh, bên trong vang lên tiếng gọi vào.
Hà Văn Tuấn đẩy cửa đi vào.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cậu, lông mày cau lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hà Văn Tuấn nghe vậy, vô ý thức nhìn về phía chủ tịch Vương, muốn nói lại thôi.
Quân Nhật Đình thấy thế, hiểu ra sợ là không tiện nói ra trước mặt mọi người, bởi vậy, anh nghiêng đầu nói xin lỗi chủ tịch Vương: "Thật sự xin lỗi, xin lỗi không tiếp tục nói chuyện được."
Chủ tịch Vương cũng không để ý, gật đầu để anh đi trước.
Cứ như vậy Quân Nhật Đình mang theo Hà Văn Tuấn đi ra ngoài.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa đi ra ngoài, Quân Nhật Đình lập tức hỏi.
Hà Văn Tuấn cũng không giấu giếm, nói lại lời nói vừa rồi Quân Phong Lan nói với cậu.
"Tổng giám đốc, vừa rồi tôi gặp cô Phong Lan, cô ấy nói nhìn thấy mợ chủ ở phòng VIP phía trước, bên trong còn có không ít người, trông có vẻ không an phận, vì an toàn của mợ chủ, bảo tổng giám đốc nên đi xem một chút."
Quân Nhật Đình nghe lời cậu nói, mặt anh không khỏi đen lại.
Anh không chút nghĩ ngợi quay người đi về phía phòng VIP mà Hà Văn Tuấn nói tới.
Lúc này trong phòng VIP, Hứa Thanh Khê còn chưa kịp thoát được thì Quân Nhật Đình đã tới.
Cô đang bận thoát thân.
"Tôi không thể uống được mà."
Lông mày của cô nhíu chặt từ chối người muốn rót rượu cho cô.
Nhưng người kia không buông tha, lại thêm bên cạnh còn có người hỗ trợ, bưng ly rượu cưỡng ép rót xuống cho Hứa Thanh Khê.
Bốn phía còn có không ít người ồn ào.
Cũng ngay lúc này, cửa phòng VIP bị đẩy ra, phát ra một tiếng vang thật lớn, làm cho tất cả mọi người vô ý thức nhìn về phía cửa.
Lập tức thấy Quân Nhật Đình mang khuôn mặt tối sầm đứng ở cửa, đôi con ngươi như nhuốm sương lạnh, người bị anh liếc qua đều không nhịn được rùng mình một cái.
Chớ nói chi là khí thế lạnh lẽo quanh người anh, áp bức mọi người ở đây e ngại không thôi.
"Người kia là ai, trông giống như là đến gây chuyện?"
"Chắc vậy, khí thế người này ghê thật."
"Đây là Quân Nhật Đình, tổng giám đốc tập đoàn Phong Quân, mọi người đừng nói lung tung!"
Đám người hoàn hồn, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, thì thầm trao đổi.
Mà khi thân phận của Quân Nhật Đình bị lộ ra, vốn còn có vài người không phục, cả đám đều im lặng.
Trong mắt của bọn họ tràn đầy không dám tin.
Dù sao loại người xuất sắc tài năng như Quân Nhật Đình đối với bọn họ mà nói thì khá là xa vời.
Thậm chí mặc kệ là Quân Nhật Đình hay là nhà họ Quân, đều không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Quân Nhật Đình cũng mặc kệ bọn họ có vẻ mặt gì, lướt một vòng quanh đám người, rốt cuộc tìm được Hứa Thanh Khê.
Mà đứng bên cạnh cô thình lình là Hà Dương!
Thoáng chốc, anh như gã thợ săn đã khóa chặt con mồi, hung dữ nhìn về phía Hà Dương.
Hà Dương phát hiện ánh mắt nguy hiểm, cả người chấn động, vô ý thức rời xa Hứa Thanh Khê.
Theo anh ta lùi lại, lúc này ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn mới biến mất.
Anh ta không nhịn được thờ phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Có thể thấy, vừa rồi Quân Nhật Đình đem lại cho anh ta áp lực lớn như thế nào.
Lại nói Hứa Thanh Khê, cô không hề phát hiện sự thay đổi bốn phía, tự nhiên cũng không phát hiện ra Quân Nhật Đình.
Vừa rồi cô bị một đám người rót rượu, bởi vì uống nhanh quá, không cẩn thận bị sặc, lúc này đang che miệng ho đến chết đi sống lại.
Mà trong dạ dày của cô lại cuồn cuộn từng cơn.
Cô không biết uống rượu, không có tửu lượng đáng gờm như Hứa Thanh Tuệ.
Nhưng người nơi này đều coi cô là Hứa Thanh Tuệ.
Cho dù là cocktail chẳng đáng mấy độ, nhưng cô cũng không uống được bao nhiêu.
Lúc này cô đang rất khó chịu, còn đang buồn bực lát nữa rời đi kiểu gì bây giờ.
Chắc chắn như người này sẽ không tuỳ tiện để cô rời đi.
Đang lúc cô mắt ủ mày chau suy nghĩ, tia sáng trên đầu tối sầm lại, lúc này cô mới giật mình phát hiện sự khác lạ xung quanh, hình như yên lặng quá mức rồi.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Quân Nhật Đình.
Sắc mặt Quân Nhật Đình nặng nề lạnh lùng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, đôi mắt u ám như có cái gì đó đang tích tụ lại.
Hứa Thanh Khê cũng không phát hiện sự tức giận trong đáy mắt anh, cô nhìn thấy anh còn sửng sốt một chút, chợt như nhìn thấy cứu tinh, tiến lên nắm chặt tay anh, vui vẻ nói: "Nhật Đình, cuối cùng anh cũng đến rồi."
Quân Nhật Đình nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Thậm chí cảm thấy cô lại muốn giả vờ giả vịt ở trước mặt anh.
Nghĩ đến cái này, rốt cuộc anh không dằn được tức giận trong lòng, túm lấy cánh tay Hứa Thanh Khê, kéo người ra ngoài cửa.
Hứa Thanh Khê bị anh kéo nên đứng cũng không vững, nếu không phải bị anh kéo, lúc này cô đã ngã xuống đất lâu rồi.
"Quân Nhật Đình, anh làm gì vậy? Thả tôi ra!"
Cô bất mãn giãy giụa, lại không biết như thế càng làm Quân Nhật Đình tức giận.
Chỉ thấy anh nghiêm mặt, kéo người ra khỏi phòng VIP.
Mà trong phòng VIP, mọi người nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, người nào người nấy bất an hai mặt nhìn nhau.
"Cái này... Hứa Thanh Tuệ không sao chứ?"
"Ai biết, bằng không anh đi xem một chút xem sao?"
Người vừa rồi mở miệng lắc đầu: "Tôi cũng không dám đi, cô không thấy ánh mắt vừa rồi của Quân Nhật Đình sao, như hận không thể xé xác chúng ta ra, tôi chẳng dám chọc phải tổ ong này đâu.”
Anh ta vừa nói lời này, trong lòng mấy người còn có chút hiếu kỳ, trong nháy mắt đều bỏ đi.
Cùng một thời gian, Hứa Thanh Khê vừa bị Quân Nhật Đình kéo tới hành lang thì bị anh hất tay ra.
Hứa Thanh Khê không hề phòng bị, phía sau lưng trực tiếp đâm vào vách tường, phát ra một tiếng uỳnh, cô đau quá, nước mắt chảy ra.
"Quân Nhật Đình, anh nổi điên cái gì vậy?"
Cô tức giận quát lớn.
Quân Nhật Đình thấy cô còn dám nổi giận với mình, khuôn mặt tối sầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
"Tôi nổi điên cái gì? Hứa Thanh Tuệ, tôi thấy cô quên lời cảnh cáo của tôi rồi ấy!"
Hứa Thanh Khê sửng sốt, chợt nghĩ đến lời cảnh cáo mà anh nói là chỉ cách xa người đàn ông khác.
Nhưng việc tối nay không phải do cô tự nguyện, mà là bị người ta hại.
Nàng đang định giải thích, Quân Nhật Đình lại không cho cô cơ hội nói chuyện, nổi giận nói: "Tôi còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này cô vẫn an phận, ngoan ngoãn hơn rồi, hiện tại xem ra chỉ là giả vờ, cô thiếu đàn ông đến mức này sao? Hay là một mình tôi không thỏa mãn được cô?"
"Không phải..."
Hứa Thanh Khê nghe anh càng nói càng khó nghe, trong lòng tràn đầy khó chịu, sốt ruột muốn giải thích, nhưng còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.
"Không phải? Vậy vừa rồi tôi nhìn thấy là cái gì? Tôi thấy là cô nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cuộc không nhịn được mà lộ ra bộ mặt thật."
Quân Nhật Đình càng nói càng tức, hai mắt đều đỏ lên.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy, biết nếu không nói rõ ràng, e là việc này sẽ không dễ giải quyết.
"Quân Nhật Đình, anh có thể nghe tôi nói hết được không hả, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, tôi cũng là vô tội, tôi không hề biết bọn họ sẽ đến, chờ lúc tôi muốn đi, bọn họ không cho tôi đi."
Cô giải thích, nhưng Quân Nhật Đình không hề tin tưởng.
Anh cười lạnh châm chọc nói: "Nếu thật sự muốn đi, tôi nghĩ cô là mợ chủ nhà họ Quân, không ai dám ngăn cản cô đâu, tôi thấy cô muốn lêu lổng với bọn họ thì có, có phải tôi mà đến muộn một chút, thì cô lêu lổng với bọn hơn đến khách sạn luôn đúng không?"