Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 110: Chương 110: Muốn ly hôn với tôi sao




Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, trong nháy mắt, sắc mặt của cô rất khó coi.

Cô nhìn Quân Nhật Đình bằng ánh mắt khó tin, tức giận cả người phát run.

"Khốn nạn!"

Cô thẹn quá hóa giận, nâng tay ra vẻ muốn đánh người.

Còn không đợi cô đánh xuống, cổ tay đã bị Quân Nhật Đình nắm thật chặt.

"Sao vậy, cảm thấy tôi nói không đúng à?"

Quân Nhật Đình nhìn vẻ mặt tức giận của cô, khuôn mặt anh cũng đầy tức giận.

Anh cảm thấy đến bây giờ Hứa Thanh Khê còn diễn kịch trước mặt anh.

"Cô dám nói trước kia cô không lêu lổng với bọn họ, cả đêm không về không?"

Hứa Thanh Khê nghe vậy, sắc mặt khẽ giật mình, sau đó hiểu nhầm anh muốn tính nợ cũ trước kia với cô, sắc mặt thay đổi hết sức khó coi.

Chỉ là còn không đợi cô nói cái gì, Quân Nhật Đình nhìn cô nghiêm mặt không nói lời nào, hơi nhíu mày nói tiếp: "Không nói lời nào? Hay là không có lời nào để nói? Nếu như thế, cô cút khỏi nhà tôi đi, Quân Nhật Đình tôi muốn phụ nữ nào mà không có."

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, bị lời nói tuyệt tình của anh đâm đau nhói tim, sắc mặt cũng trắng bệch.

Thật ra cô muốn trong cơn tức giận rời nhà họ Quân, không muốn chịu cơn giận này.

Nhưng hiện thực không cho phép cô làm như thế.

Nếu cô thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Quân, chỉ sợ Hứa Hải Minh là người đầu tiên không tha cho cô.

Đặc biệt, cô nghĩ đến chuyện lần này còn là bị người nhà họ Quân bọn họ tính toán.

Nghĩ tới những thứ này, cô tức giận toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt tức giận nhìn Quân Nhật Đình.

"Quân Nhật Đình, anh có ý gì? Là muốn ly hôn với tôi đúng không?"

Quân Nhật Đình nghe được hai chữ ly hôn, vô ý thức nhíu mày.

Vốn dĩ anh không có ý này, thậm chí có chút phản cảm với hai chữ này.

Lại nói, cuộc hôn nhân giữa anh và Hứa Thanh Tuệ là ông nội quyết định, muốn ly hôn cũng nhất định phải được sự đồng ý của ông nội.

Ngay lúc anh chuẩn bị nói cái gì đó, Hứa Thanh Khê lại ngắt lời anh trước.

"A, nếu anh muốn ly hôn, vậy tự mình nói với ông nội đi, Hứa Thanh Tuệ tôi cũng không phải người mặt dày mày dạn! Còn nữa, anh cho rằng tôi muốn tới đây lắm hả? Nếu như không phải cô út nói anh ở đây, muốn tôi tới đón anh về, anh cho rằng tôi sẽ đến ư?"

Thật ra Hứa Thanh Khê nói câu này cũng mang theo chút lòng riêng.

Cô biết chắc chắn Quân Nhật Đình sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn với ông cụ, cho nên cô dùng lời này làm lá chắn để nói lời giải thích phía sau.

Nếu không dựa theo tính cách khó ưu của anh, cho dù cô nói tình hình thực tế, người đàn ông này cũng sẽ không tin tưởng.

Trên thực tế, cũng đúng như cô suy nghĩ.

Quân Nhật Đình nghe lời khích tướng của cô, quả thực rất tức giận, nhưng nghe đến câu tiếp theo của cô, anh không khỏi sững sờ.

Ngay lúc anh chuẩn bị chất vấn Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Khê tránh khỏi cánh tay của anh, tức giận đi ngang qua người anh rời đi.

Quân Nhật Đình muốn đuổi theo, chỉ là vừa nhấc chân ra thì anh lại thu lại.

Rõ ràng Hứa Thanh Tuệ đang tức giận, cho dù anh đuổi theo cũng không hỏi được kết quả mình mong muốn.

Vừa nghĩ như thế, anh liếc mắt nhìn Hà Văn Tuấn đuổi theo phía sau.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Hà Văn Tuấn phát hiện ra lửa giận của tổng giám đốc nhà mình, nơm nớp lo sợ nói lại đầu đuôi câu chuyện.

"Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi gặp cô Phong Lan ở trên hành lang, nói là mợ chủ đang ở phòng VIP bên kia, bảo tôi thông báo với anh."

Quân Nhật Đình nghe thế, lông mày nhíu chặt.

Anh nghĩ tới lời nói mà Hứa Thanh Khê đã nói trước khi đi, trầm giọng nói: "Cậu tới phòng VIP tìm người hỏi một chút, cuộc tụ tập tối nay là ai tổ chức."

"Rõ!"

Hà Văn Tuấn nhận lệnh, không dám chậm trễ đi về phía phòng VIP.

Trong phòng VIP, bầu không khí của đám người đã khôi phục.

Uống rượu, cười nói đùa giỡn.

Có điều cũng không ít người không nhịn được thảo luận chuyện vừa rồi.

"Tôi còn tưởng rằng Hứa Thanh Tuệ lâu lắm không ra ngoài chơi là vì đổi tính, hiện tại xem ra, sợ là e ngại vị kia nhà cô ta rồi."

"Còn không phải sao, vừa rồi ánh mắt của tổng giám đốc Quân như hận không thể ăn hết chúng ta vậy đó."

"Tôi phải nói này, đó mới gọi đàn ông, không hổ là nhân vật số một thủ đô, vô cùng có khí thế, đáng tiếc lại cặp với người phụ nữ như Hứa Thanh Tuệ."

Đang nói, cửa phòng VIP bị đẩy ra lần nữa.

Mọi người vô ý thức nhìn lại.

Không ít người còn tưởng rằng là Quân Nhật Đình trở về tính sổ, sau đó nhìn không phải Quân Nhật Đình thì thở phào.

"Người anh em này, anh tìm ai vậy?"

Bởi vì thấy Hà Văn Tuấn lạ mặt, nên có người chủ động hỏi thăm.

Hà Văn Tuấn lướt một vòng qua đám người, khóe miệng nở cười yếu ớt tiến vào phòng VIP tự giới thiệu: "Xin lỗi quấy rầy mọi người mấy phút, tổng giám đốc của chúng tôi phái tôi đến hỏi thăm mấy người đang ngồi ở đây vài câu, a, tổng giám đốc của chúng tôi là Quân Nhật Đình, hi vọng mọi người có thể phối hợp với tôi."

Đám người nghe nói như thế, hai mặt nhìn nhau.

"Tổng giám đốc Quân muốn hỏi cái gì?"

Bọn họ không dám đắc tội Quân Nhật Đình, chỉ có thể phối hợp, có điều trong lòng cũng hơi chột dạ.

Chỉ sợ Quân Nhật Đình muốn tính sổ với bọn họ giúp Hứa Thanh Tuệ.

Ngay lúc bọn họ bất an, Hà Văn Tuấn đặt câu hỏi.

"Tổng giám đốc của chúng tôi muốn biết cuộc tụ tập hôm nay là ai tổ chức? Là ai dẫn nợ chủ của chúng tôi tới?"

Đám người nghe thấy câu hỏi này không khỏi có chút kỳ quái.

Có điều bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao không tìm bọn họ tính sổ là tốt rồi.

"Người đứng ra tổ chức cuộc tụ tập này là cô út của tổng giám đốc Quân, nói là đã lâu không tụ tập, gọi chúng tôi tới gặp mặt."

"Về phần mợ chủ của các anh, lúc chúng tôi tới cô ta với cô Quân và cô Lâm đã ở đây rồi, chắc là tới cùng bọn họ đấy."

Đám người mồm năm miệng mười đáp lại, ngược lại làm Hà Văn Tuấn góp nhặt không ít tin tức hữu dụng.

Mà những tin tức này cũng làm sắc mặt cậu hơi thay đổi.

Chỉ vì cậu nghe được những lời này, rất khác những gì cô Phong Lan nói với cậu lúc trước.

"Quấy rầy mọi người rồi, mọi người tiếp tục đi."

Khuôn mặt cậu lịch sự không phô trương rời khỏi phòng VIP, chợt đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc, đã hỏi thăm rõ ràng, hình như chúng ta đã đổ oan cho mợ chủ rồi."

Quân Nhật Đình nghe vậy, sắc mặt tối lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Người ở bên trong nói với tôi, cuộc tụ tập này là cô Phong Lan tổ chức, hơn nữa mợ chủ cũng là cô Phong Lan và cô Lâm mang tới."

Hà Văn Tuấn cẩn thận đáp lại: "Có lẽ chúng ta đã đổ oan cho nợ chủ rồi."

Đương nhiên còn có một câu cậu không dám nói.

Chuyện này rất rõ ràng là cô Phong Lan cố ý thiết kế, chỉ sợ là vì nhằm vào mợ chủ.

Nhưng lại không biết mặc dù cậu không nói, nhưng Quân Nhật Đình cũng tương tự nghĩ ra được, bởi vậy càng đen mặt hơn.

Kết hợp với lời nói vừa rồi lúc Hứa Thanh Khê rời đi, anh đã biết đây là tính toán của Quân Phong Lan.

Về phần tại sao Quân Phong Lan muốn làm như thế, trong lòng của anh biết, e là vì xả giận cho Lâm Gia Nghi.

Dù sao lúc Lâm Gia Nghi ở nhà họ Quân, tình cảm giữa bọn họ rất tốt.

Nghĩ đến cái này, anh nhớ tới vừa rồi Hứa Thanh Khê ấm ức rời đi, trong lúc nhất thời trong lòng đầy cảm giác khó chịu.

Là anh đổ oan cho cô, còn nói nhiều lời quá đáng như vậy.

Cũng chẳng trách cô lại tức giận muốn đánh mình.

Hà Văn Tuấn cũng biết là tổng giám đốc của bọn họ đổ oan cho mợ chủ, lúc này nhìn sắc mặt khó coi của anh, thận trọng hỏi thăm: "Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Quân Nhật Đình nghe vậy, liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Cậu đi nói một tiếng với chủ tịch Vương, hợp tác ngày khác bàn lại, hôm nay tôi có việc, cần rời đi rước."

Hà Văn Tuấn gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Sau khi cậu nhận lệnh, Quân Nhật Đình mím môi đi về phía cửa lớn của câu lạc bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.