Lại nói Hứa Thanh Khê bên này, sau khi rời khỏi câu lạc bộ, trong dạ dày cô bắt đầu quặn đau.
Sắc mặt cô đau đớn ngồi xổm ở bên lề đường, trong mắt là sự ấm ức không kiềm chế được và khó chịu.
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện xảy ra ở câu lạc bộ ban nãy, trái tim càng quặn đau như kim đâm.
Cô nhìn con đường rực rỡ ánh đèn neon, bỗng nhiên cảm thấy không còn nơi nào để sống.
Vừa rồi Quân Nhật Đình nói nhiều lời khó nghe như vậy, cô cũng không muốn về nhà họ Quân.
Nhưng cô lại không dám về nhà họ Hứa.
Cô ngồi xổm ở ven đường thật lâu, cơn đau trong dạ dày cũng càng ngày càng khó chịu.
Không còn cách nào, cô cũng không thể làm khó cơ thể của mình.
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn trở lại nhà họ Quân.
Vốn cô dự định về phòng tìm một chút thuốc uống, ai ngờ vừa mới vào nhà thì không kiên trì nổi nữa, hai mắt tối đen, đau đến hôn mê bất tỉnh.
Cũng không trách cô mảnh mai như thế.
Vốn dạ dày của cô đã không khỏe, còn bị ép uống rượu, lại ở trên đường một hồi lâu, có thể gắng gượng trở về đã là cực hạn của cô rồi.
Cùng lúc đó, Quân Nhật Đình cũng về tới nhà mới ngay sau cô.
Anh cũng không biết Hứa Thanh Khê ngất xỉu, ở vườn hoa nhìn thấy căn nhà sáng rực đèn, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Anh cho là sau khi Hứa Thanh Tuệ cãi nhau với anh sẽ không trở về, trên đường đi đều rất lo lắng.
Có điều chờ anh đi đến cửa nhà, nỗi lo lắng này lại biến thành do dự.
Dù sao chuyện lúc trước là anh đổ oan cho Hứa Thanh Tuệ, còn nói nhiều lời quá đáng như vậy, lúc này mà vào, anh luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Hơn nữa đời này anh cũng chưa từng chủ động xin lỗi ai, trước giờ đều là người khác hùa theo anh.
Trong lúc nhất thời, anh cũng có chút không bỏ được mặt mũi để xin lỗi cô.
Liên tục xoắn xuýt hồi lâu, anh quyết định tới phòng sách ngủ một đêm.
Nghĩ đến đợi ngày mai người phụ nữ kia sẽ nguôi giận chút chút rồi, đến lúc đó, anh lại bảo Hà Văn Tuấn tặng chút đồ cô thích, xem như lời xin lỗi của anh.
Nghĩ như vậy, anh quyết định quay người rời đi.
Không ngờ anh mới đi được hai bước, lại không nhịn được ngừng lại.
Bởi vì anh chợt phát hiện mình làm như vậy, giống như sợ người phụ nữ kia vậy đó.
Đó là phòng của anh, tại sao anh phải tạm lánh ở phòng sách?
Hơn nữa ngay từ đầu là người phụ nữ này không giải thích rõ ràng, anh hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu mà nhỉ?
Anh càng nghĩ càng không hợp lý, cảm thấy mình không cần phải sợ người phụ nữ kia, đột nhiên quay người lại đi vào trong phòng nghỉ.
Anh lại quên, lúc trước anh không hề cho Hứa Thanh Khê cơ hội giải thích.
Sau khi anh đi đến trước cửa phòng, mặc dù đã cổ vũ mình, nhưng khi để tay lên tay nắm cửa anh vẫn không nhịn được chần chờ.
Anh đang suy nghĩ lát nữa đi vào phải chào hỏi Hứa Thanh Tuệ như thế nào.
Nói anh trở về rồi?
Ngộ nhỡ Hứa Thanh Tuệ không để ý tới anh thì làm sao?
Anh đứng trước cửa ra vào nghĩ ngợi nửa ngày cũng không nghĩ ra được chủ ý nào hay, cuối cùng dứt khoát mặc kệ, đi vào trước rồi nói.
Nghĩ như vậy, anh bỗng nhiên đẩy cửa ra, nhưng cả người lại không nhịn được cứng đờ.
Anh vốn cho là sau khi vào nhà sẽ thấy bóng lưng tức giận của Hứa Thanh Tuệ, không ngờ lại nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ ngất xỉu dưới đất.
"Hứa Thanh Tuệ!"
Anh hoảng sợ đi lên ôm người dậy.
Thì thấy sắc mặt Hứa Thanh Khê xám trắng, cái trán xinh đẹp nhăn chặt, đổ đầy mồ hôi.
Cho dù là hôn mê, nét mặt của cô cũng rất đau đớn.
Quân Nhật Đình thấy thế, vội vàng gọi quản gia chuẩn bị xe rồi liên lạc với bệnh viện, lái xe đưa người tới bệnh viện.
Tiếng động bên này không nhỏ, bên nhà chính cũng bị quấy rầy.
Bà Kim Hồng gọi quản gia tới hỏi: "Bên nhà mới xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm cãi nhau, không phải là Hứa Thanh Tuệ lại gây ra chuyện gì chọc giận Nhật Đình rồi chứ?"
Nói đến cuối cùng, bà ta lại có chút cười trên nỗi đau của người khác.
"Thưa bà chủ, cậu chủ không cãi nhau với mợ chủ, hình như là mợ chủ bị bệnh, cậu chủ đưa mợ chủ đi bệnh viện."
Quản gia cung kính trả lời, nghe thấy vậy, bà Kim Hồng nhíu mày.
"Tại sao lại bệnh, ba ngày hai lần bị bệnh, lạ thật ấy."
Bà ta lẩm bẩm, cũng không tin tưởng nhưng cũng không tiếp tục hỏi nhiều làm gì, phất tay bảo quản gia đi xuống.
Mà bên Quân Phong Lan cũng đã nhận được tin tức, cũng không tin tưởng Hứa Thanh Tuệ bị bệnh thật.
Cô ta nghe nói, sau khi bọn họ rời đi, Nhật Đình đã dạy dỗ người phụ kia một trận.
Chỉ sợ người phụ nữ kia nghĩ giả vờ bị bệnh, tranh thủ lòng thương tiếc của Nhật Đình, để chuyện này trôi qua.
Cô ta nghĩ đến đây, không nhịn được hừ lạnh.
Người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này thật đúng là biết tính toán.
Không được, cô ta phải nghĩ cẩn thận mới được, tuyệt đối không thể để người phụ nữ này lừa gạt Nhật Đình!
...
Trong bệnh viện, Hứa Thanh Khê còn không biết tính toán nhằm vào cô còn chưa kết thúc.
Cô được Quân Nhật Đình lái xe như bay đưa đến bệnh viện, rồi tiến vào phòng cấp cứu.
Mà Quân Nhật Đình thì sốt ruột chờ đợi ở ngoài cửa.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng ánh đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ y tá đẩy Hứa Thanh Khê từ bên trong đi ra.
"Cô ấy sao rồi?"
Quân Nhật Đình thấy thế, đi lên quan tâm hỏi thăm.
"Bệnh nhân tạm thời không có đáng ngại, có điều về sau phải chú ý thói quen sinh hoạt, bệnh nhân mắc bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, lần này cũng là bởi vì uống rượu quá độ, nên bị đau dạ dày, mới tạo thành viêm dạ dày cấp tính, nếu không chú ý những thứ này, về sau dần dà biến thành ung thư dạ dày, đến lúc đó chữa trị càng thêm phiền phức."
Bác sĩ chỉ nói đơn giản tình huống của Hứa Thanh Khê lại khiến Quân Nhật Đình sửng sốt một chút.
Còn không đợi anh suy nghĩ nhiều, bác sĩ lần nữa bàn giao nói: "Hai ngày này nằm viện quan sát trước đã."
Đang nói, Hà Văn Tuấn vội vàng chạy đến.
"Tổng giám đốc, mợ chủ không sao chứ?"
Cậu bỏ qua lễ nghĩa mà hỏi thăm luôn.
"Không sao, cậu đi xử lý thủ tục nằm viện trước đi."
Quân Nhật Đình lạnh giọng chỉ đạo, sau đó đi theo các y tá tới phòng bệnh VIP thu xếp ổn thỏa cho Hứa Thanh Khê.
Chờ các y tá đi rồi, anh đứng bên mép giường bệnh, từ trên cao nhìn người trên giường, đôi mắt sâu thẳm làm người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.
Mà lúc này đây, Hà Văn Tuấn cũng làm xong thủ tục cầm hồ sơ bệnh án quay lại.
"Kỳ quái, mợ chủ lại vì uống rượu quá độ mà dẫn đến viêm dạ dày, không phải nói mợ chủ uống rượu rất giỏi mà nhỉ?"
Cậu nói rồi nhìn về phía người nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt kỳ quái: "Hơn nữa trước đó tôi hỏi qua, bọn họ cũng không uống rượu gì có nồng độ cao, chỉ uống mấy chai cocktail."
Quân Nhật Đình nghe cậu nói xong, đáy mắt hiện lên ánh sáng âm u.
Đôi mắt anh lấp lóe nhìn Hứa Thanh Khê, chợt nhớ tới trong bữa tiệc hôm qua, hình như người phụ nữ này cũng uống ba ly rượu trắng thì bất tỉnh nhân sự.
"Cậu xác định tư liệu lầm cậu điều tra lúc trước không sai chứ?"
Anh nghĩ tới mấy tin tức liên quan tới Hứa Thanh Tuệ lúc trước, chỉ cảm thấy quá nhiều chuyện không phù hợp, kỳ lạ làm người ta rất khó mà không nảy ra lòng nghi ngờ.
"Tổng giám đốc, anh đã bảo tôi điều ra hai lần rồi, hai lần đều giống nhau, làm sao có thể sai lầm được chứ?"
Trợ lý cũng phát hiện điều kỳ lạ, hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình, bất đắc dĩ mở miệng.
Quân Nhật Đình nghe vậy, lông mày nhíu chặt.
"Cậu đi điều tra lại xem, thế liệu hai lần liên tiếp đều không khớp, trong này hiển nhiên có biến gì đó."
Anh nói xong, hình như lại nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp: "Cậu nghĩ biện pháp bắt tay từ phía nhà họ Hứa, còn có mấy bạn học quen Hứa Thanh Tuệ ở trường học trước kia, điều tra thật kỹ cho tôi!"
Anh luôn cảm thấy trên người người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này ẩn giấu bí mật gì đó, làm anh có cảm giác khó chịu không thích hợp rất mãnh liệt.