Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 319: Chương 319: Anh rất quan tâm đến cô




Người đàn ông tóc vàng nghe thấy hai chữ chắc như đinh đóng cột của Lê Ngọc Mỹ thì sự hứng thú trong ánh mắt lại càng nhiều hơn.

Ồ, điều gì khiến cô có tự tin nghĩ như vậy?"

Lê Ngọc Mỹ mím môi nói: "Tất nhiên là gia tộc của tôi!" Cô ta vừa nói vừa hất cằm của mình ra khỏi tay của người đàn ông kia, giống như một con thiên nga đang nâng chiếc cổ mảnh mai trắng ngần của mình lên.

"Nghĩ lại thì chắc là anh vẫn chưa biết thân phận của tôi, tôi sinh ra ở nhà họ Lê, một gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm ở kinh đô. Ở trong nước nhà họ Lê của chùng tôi có tầm ảnh hưởng rất lớn, còn tôi là người thừa kế duy nhất mà gia tộc chọn được. Nếu như tôi có xảy ra chuyện gì thì người trong gia tộc tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực quyết sống chết với anh, đến lúc đó anh tất nhiên sẽ không thể thoát được!" Lê Ngọc Mỹ vừa nói xong liền nhìn người đàn ông tóc vàng kia với ánh mắt không hề sợ sệt.

Người đàn ông kia cũng nhìn khuôn mặt thanh tú của cô ta, trong mắt lóe lên một tia sáng, anh ta cười nhẹ nói: "Vậy sao?"

Hai chữ này khiến Lê Ngọc Mỹ hơi nhíu mày. Cô ta không biết người đàn ông này rốt cuộc có tin lời cô ta hay không, nhưng vì sự an toàn của bản thân, cô ta chỉ có thể đè nén sự nghi ngờ trong lòng, tiếp tục nói: "Nếu anh không tin tôi thì chúng ta có thể chờ xem... hơn nữa tôi nghĩ tôi không thể không có tác dụng gì với anh được."

"Ồ?" Người đàn ông tóc vàng nghe thấy Lê Ngọc Mỹ nói lời này, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Lê Ngọc Mỹ thấy vậy liền mím môi cười nhẹ: "Không nói đến việc anh dùng tôi để uy hiếp Quân Nhật Đình, anh ấy có đồng ý lấy đồ vật ra để đổi lấy tôi với anh không, nếu anh ấy không đồng ý thì xem ra anh cũng không có cách nào khác, nhưng tôi thì khác." Cô ta vừa nói trong mắt vừa hiện lên một tia sáng lờ mờ: "Nếu anh thả tôi ra thì tôi có thể giúp anh bắt Hứa Thanh Khê, đến lúc đó anh còn lo Quân Nhật Đình sẽ không đem thứ mà anh muốn đến hay sao?"

Người đàn ông nghe xong lời này liền nheo mắt nhìn Lê Ngọc Mỹ, Lê Ngọc Mỹ bị anh ta nhìn có chút kinh hãi, như thể anh ta đã nhìn thấu hết tất cả những suy nghĩ trong lòng cô ta rồi vậy. Ngay khi Lê Ngọc Mỹ đang suy nghĩ có nên nói thêm gì không thì người đàn ông đó liền đứng dậy rồi rời đi.

Cũng trong lúc này ở bên phía Quân Nhật Đình, dưới sự giúp đỡ của nhiều bên thì cuối cùng anh cũng tìm ra được tung tích của Lê Ngọc Mỹ.

"Tổng giám đốc, những người đó có khả năng đã đưa cô Ngọc Mỹ đi đến công xưởng bỏ hoang ở phía đông thành phố rồi." Hà Văn Tuấn nhận được tin tức liền lập tức đi báo lại với Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nghe xong vẻ mặt liền trở nên nghiêm nghị, anh trầm giọng phân phó: "Lập tức triệu tập các nhân viên đi Lâm soát với tôi."

Hà Văn Tốn nghe xong liền lập tức quay người đi làm. Khi Quân Nhật Đình đã đến gần khu vực xung quanh công xưởng thì người đàn ông tóc vàng cũng nhận được tin tức.

"Lão đại, Quân Nhật Đình dẫn người đến rồi."

"Đến cũng nhanh đấy chứ." Người đàn ông tóc vàng vặn vặn cổ, cười lạnh nói.

Lê Ngọc Mỹ nghe thấy tin này, trái tim cô ta như lệch đi một nhịp. Quân Nhật Đình đích thân dẫn người đến đây, điều này có nghĩ là Quân Nhật Đình vẫn còn quan tâm đến cô ta? Lê Ngọc Mỹ không khỏi suy nghĩ lung tung, trong lòng cô ta dấy lên một tia hy vọng. Người đàn ông tóc vàng lúc này cũng chú ý đến nụ cười trên gương mặt Lê Ngọc Mỹ, đáy mắt bỗng lóe lên một tia sáng.

"Mau đem người phụ nữ này theo, chúng ta đi gặp Quân Nhật Đình." Anh ta trầm giọng nói, chỉ tay ra lệnh.

Lê Ngọc Mỹ cứ như vậy bị bọn họ kéo đi về phía chỗ của Quân Nhật Đình. Bên kia, những người đang tìm kiếm đều phát hiện ra sự xuất hiện của người đàn ông tóc vàng kia, từng người một tập trung lại về phía Quân Nhật Đình tạo thành một vòng tròn bảo vệ Quân Nhật Đình ở giữa.

"Nhật Đình!" Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy Quân Nhật Đình liền nhịn không được kêu lên.

Quân Nhật Đình chỉ liếc nhìn cô ta, nhận thấy cô ta vẫn ổn, không có dấu hiệu bị thương mới yên tâm quan sát người đàn ông tóc vàng kia. Người đàn ông tóc vàng nhận thấy ánh mắt của Quân Đình Nhật cũng không quan tâm lắm.

"Muốn gặp mặt anh Nhật Đình đây một lần quả thật không dễ dàng." Người đàn ông tóc vàng cười nhìn Quân Nhật Đình, biểu cảm giống như đang gặp lại bạn cũ vậy.

Quân Nhật Đình cau mày, anh không có nhiều kiên nhẫn để chào hỏi với anh ta.

"Mau thả người ra." Quân Nhật Đình lạnh giọng cảnh cáo nhưng người đàn ông kia lại không có chút động tĩnh gì.

"Không vội, đợi đến khi anh Nhật Đình đem USB ra đây thì tôi thả người cũng không vội."

Quân Nhật Đình nghe thấy vậy, trong mắt hiện lên sự khó chịu, chưa kể đến anh ta vốn không hề có USB mà bọn họ muốn, anh cũng không thích bị đe dọa, đến khi anh không còn sự kiên nhẫn nữa liền trực tiếp nhìn người thủ hạ đang đứng bên cạnh.

"Ra tay đi." Vừa dứt lời, những thuộc hạ đứng xung quanh anh liền lập tức lao về phía người đàn ông tóc vàng.

Sắc mặt của người đàn ông tóc vàng có chút thay đổi, anh ta không ngờ Quân Nhật Đình nói ra tay liền ra tay, anh ta cũng lập tức cho thuộc hạ khiêu chiến. Hai bên bởi vì kiêng dè pháp luật không ai dám dùng súng, chỉ là đánh nhau bằng tay không.

Trong lúc nhất thời toàn bộ công xưởng bị bỏ hoang rơi vào cảnh hỗn loạn. Lê Ngọc Mỹ cũng bị dọa rồi, bởi vì trong lòng cô ta có một khoảng trống, nhưng hình ảnh trước mắt đã vượt qua sức chịu đựng của cô ta, nhất là khi cô ta suýt bị thương vài lần, liên tục hét lên.

Quân Nhật Đình thấy vậy liền phái thuộc hạ bên cạnh tiến đến định giải cứu Lê Ngọc Mỹ, nhưng hành động này của anh đã bị tên tóc vàng kia phát hiện ra. Ngay lúc người của Quân Nhật Đình đang tiếp cận về phía Lê Ngọc Mỹ thì tên tóc vàng liền kéo lấy Lê Ngọc Mỹ từ tay thuộc hạ, đồng thời rút súng ra chĩa vào đầu cô ta.

"Thủ đoạn đánh lén này của anh Nhật Đình không được hay cho lắm nhỉ?"

Lê Ngọc Mỹ cảm nhận được trán mình chạm phải một vật sắc lạnh liền hoảng sợ. Cô ta đương nhiên biết thứ đó là gì, hoảng sợ nhìn Quân Nhật Đình cầu cứu: "Nhật Đình, cứu em!"

Quân Nhật Đình nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.

"Dừng tay!" Lời này của anh vừa nói xong, tất cả mọi người đang đánh nhau kịch liệt đều lần lượt dừng lại.

"Anh muốn thế nào?" Quân Nhật Đình u ám nhìn người đàn ông tóc vàng kia, lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông tóc vàng không trả lời anh ngay mà nhìn xuống người phụ nữ trong tay anh ta: "Không phải cô nói anh ta không quan tâm cô sao? Sao tôi lại không thấy như vậy nhỉ?"

Lê Ngọc Mỹ nghe thấy lời này của anh ta, sự sợ hãi ban đầu đã được thay thế bằng niềm vui.

Người đàn ông tóc vàng nhìn thấy được sự thay đổi trong biểu cảm của cô liền nheo mắt lại, sau đó nhìn Quân Nhật Đình cười nói: "Điều kiện tôi đã nói rõ rồi, chỉ cần anh Nhật Đình giao USB ra đây thì tôi sẽ không động vào một cọng tóc nào của cô ta cả."

Quân Nhật Đình cau mày: "Tôi vốn dĩ không có cái USB mà anh nói."

Bởi vì sự đặc thù của Lê Ngọc Mỹ mà anh không thể không nói thật với tên tóc vàng kia nhưng anh ta không hề tin lời Quân Nhật Đình nói.

"Anh Nhật Đình nói như vậy là không muốn cứu người phụ nữ này hay sao?" Anh ta lạnh lùng tháo chốt an toàn của súng nói.

Quân nhật Đình không khỏi lạnh mặt cảnh cáo: "Anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như anh động thủ thì sẽ không thể nào an toàn rời khỏi đây được đâu!"

Tên tóc vàng nhếch miệng cười khinh thường: "Anh Nhật Đình nói sai rồi, nếu Diệu Tư tôi muốn rời đi thì không ai có thể cản được tôi cả."

Phong Nhật Đình nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì cái tên Diệu Tư này rất nổi tiếng ở nước ngoài. Tất nhiên việc khiến anh ta nổi tiếng là vì anh ta như giống như một con cá chạch, khiến người ta muốn bắt cũng không bắt được và thủ đoạn tàn nhẫn của anh ta.

"Có vẻ như anh Nhật Đình đã nghe đến tên Diệu Tư của tôi, vậy nên tôi sẽ cho anh thêm một phút để suy nghĩ xem là người quan trọng hơn hay USB quan trọng hơn."

Quân Nhật Đình trầm mặc, mà sự trầm mặc đó khiến cho trái tim của Lê Ngọc Mỹ lạnh đi, xem ra tất cả mọi chuyện cũng chỉ là do cô ta tự nghĩ ra mà thôi, người đàn ông này vốn không đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.