Bà Quân vừa tỉnh dậy đã ngay lập tức lấy điện thoại di động ra để gọi cho Quân Nhật Đình.
“Nhật Đình, Ngọc Mỹ bị bắt đi trong khi giải cứu mẹ, con hãy phái người đi để cứu Ngọc Mỹ về đi.”
Ngay khi Quân Nhật Đình chuẩn bị xuất viện thì vẻ mặt anh đột ngột thay đổi khi nghe thấy điều này.
“Mẹ, có chuyện gì đã xảy ra? Mẹ nói rõ xem nào.”
Bà Quân nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra.
“Con biết rồi, con về ngay đây.”
Quân Nhật Đình cúp điện thoại với vẻ mặt u ám.
Hứa Thanh Khê ở bên cạnh thấy vậy liền quan tâm hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Mỹ sao?”
Quân Nhật Đình gật đầu và nói ngắn gọn: “Ngọc Mỹ bị bắt đi, bây giờ anh phải về nhà ngay lập tức.”
Hứa Thanh Khê rất ngạc nhiên khi nghe điều này nhưng cô cũng không ngăn Quân Nhật Đình lại mà nhìn anh rời đi.
Trên đường về nhà Quân Nhật Đình cũng không nhàn rỗi.
Anh gọi ngay cho Hà Văn Tuấn: “Hà Văn Tuấn, bây giờ cậu lập tức cử người đến Cục Giao thông vận tải để lấy lại quyền kiểm soát đường bộ gần nhà họ Quân, đồng thời báo cho cảnh sát rằng đã có người bị bắt cóc để họ hợp tác điều tra với chúng ta.”
Hà Văn Tuấn nghe vậy cũng không dám lơ là liền đi làm ngay.
Sau khi Quân Nhật Đình cúp điện thoại, anh lại tiếp tục gọi cho Mạc Truy.
Khi nghe cuộc điện thoại của bà Quân vừa rồi thì bà nói rõ ràng bên kia bị bắt đi vì bà, hơn nữa người nước ngoài đang gặp rắc rối vì vậy anh phải suy nghĩ thêm.
“Mạc Truy, cậu có thể kiểm tra xem có ai đã vào tổ chức Tu Lạc Đường trong vòng hai ngày qua không.”
Mạ Truy nghe vậy có chút kinh ngạc: “Anh có chuyện gì xảy ra sao?”
Quân Nhật Đình kể lại về vụ bắt cóc, nét mặt Mạc Truy hơi thay đổi và cậu ta ngay lập tức cho người đi điều tra.
Kết quả là chưa đầy mười phút đã có.
“Anh, có thể là người của bọn họ. Người bên dưới báo cáo rằng những người đó gần đây thật sự không có chủ động theo dõi bọn họ.”
Khi Quân Nhật Đình nghe thấy điều này thì đôi mắt anh liền trở nên lạnh lẽo.
Anh cúp điện thoại và chạy thật nhanh về nhà họ Quân.
Cùng lúc đó, ở một nhà máy bỏ hoang nằm ngoài ngoại ô thủ đô thì có đầy rẫy những ông lớn người nước ngoài, nhưng có vẻ như những người này đi đứng rất thận trọng và ngại lộ diện.
“Thằng khốn nạn!”
Ngay ở trung tâm nhà máu, một người đàn ông tóc vàng giận dữ đá và bắt người đàn ông da màu rời khỏi Lê Ngọc Mỹ.
“Tôi đã nói với anh thế nào? Bắt được con hàng cũ thì tốt hơn chứ bắt con nhỏ này thì não của anh có rơi vào bụng của phụ nữ không?”
Người đàn ông nghiêm khắc mắng mỏ khiến tất cả mọi người đều phải nín thở vì sợ câu nói tiếp theo sẽ liên quan đến minhg.
Người áo đen sợ hãi tột độ.
Quỳ xuống đất không dám đứng thẳng.
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng từ ngoài cửa bước vào nói thầm vào tai người đàn ông.
“Ông chủ, người bên ngoài đã nhận được tin tức Quân Nhật Đình đang rất nỗ lực tìm người.”
Người đàn ông hơi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
Vốn dĩ hắn ta cho rằng Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ là bạn gái của Quân Nhật Đình, chỉ là một cục gỗ không hề quan trọng nhưng hắn không ngờ lại bắt đúng người.
Tuy nhiên, họ không lập tức tìm Quân Nhật Đình mà chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm quan sát hành động của Quân Nhật Đình.
Lúc này, Lê Ngọc Mỹ mới nhận ra rằng ý định ban đầu của đám người này là muốn đi bắt những người quan trọng xung quanh Quân Nhật Đình.
Trong một lúc, cô ta cảm thấy chuyện này ngày càng phức tạp.
Lúc này, cô ta đột nhiên thấy xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.
Chính sự im lặng đó khiến cô ta rất bất an.
Ngay khi cô ta suy nghĩ xem có nên lặng lẽ mở mắt ra để quan sát không thì có một giọng nói tiếng Trung lơ lớ vang lên bên tai cô ta.
“Nếu em đã tỉnh thì đừng giả vờ ngủ nữa nếu không anh sẽ để cho em ngủ mãi đó.”
Khi Lê Ngọc Mỹ nghe thấy những lời đe dọa đó, toàn thân cô ta run lên.
Cô ta cẩn thận mở mắt ra, thấy có rất nhiều người nước ngoài đang đứng trong nhà kho bỏ hoang, ai nấy đều hung ác cầm vũ khí.
Cô ta nhìn thấy những khẩu súng đen khiến đồng tử cô ta co rút.
Người đàn ông tóc vàng nhìn thấy tất cả biểu cảm của cô ta, khóe miệng khát máu nhếch lên.
“Tôi nghĩ vừa rồi cô đã nghe hết những lời tôi nói. Ngoan thì chúng tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn xuống nhưng trong lòng không khỏi có một suy nghĩ.
Thứ họ muốn bắt là người mà Quân Nhật Đình quan tâm nhất… Có lẽ đây là cơ hội tốt nhất để khiến Hứa Thanh Tuệ thoát khỏi anh.
Cô ta sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông tóc vàng, điềm nhiên nói: “Vừa rồi tôi đã nghe hết cuộc đối thoại của anh nhưng tôi rất tiếc phải nói rằng anh đã bắt nhầm người.”
Người đàn ông tóc vàng không ngờ rằng Lê Ngọc Mỹ có thể nói chuyện với họ như thế trong khi cô ta vô cùng sợ bọn họ.
Hắn hơi nhướng mày, hơi nghịch ngợm nói: “Ồ, vậy cô nói xem thế nào là đúng?”
Nghe vậy, Lê Ngọc Mỹ hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tôi có thể nói với anh rằng Quân Nhật Đình sẽ cứu tôi vì gia đình chúng tôi có quen biết lâu năm. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi chắc chắn anh ấy cũng không bạc đãi gia đình tôi.”
Người đàn ông tóc vàng im lặng, nụ cười trên khóe miệng nhạt đi, vẻ mặt trở nên rất nguy hiểm.
Lê Ngọc Mỹ quan sát thấy trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta nhất định muốn nhìn hắn.
“Tôi không biết anh muốn làm gì Quân Nhật Đình, nhưng chắc chắn anh không thể đe dọa anh ấy chỉ bằng tôi được. Anh ấy không quan tâm đến tôi nhiều như anh nghĩ đâu, tôi cùng lắm chỉ là một đứa em gái trong mắt anh ấy mà thôi.”
Cô ta nói với nụ cười gượng gạo trên môi: “Người phụ nữ mà anh ấy quan tâm không phải là tôi mà là một người khác.”
Người đàn ông tóc vàng lắng nghe, trở nên quan tâm và nói: “Vậy người mà anh ta quan tâm là ai? Ý cô là sao?”
Thấy hắn bị kích động, Lê Ngọc Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi nói, anh sẽ thả tôi đi?”
Đương nhiên, đây cũng là một câu hỏi thăm dò, thật ra trong lòng cô ta biết hắn không thể để cô ta đi.
Và sự thật đúng như cô ta nghĩ, người đàn ông tóc vàng không hề hứa với cô ta mà chỉ nói một câu lấp lửng.
“Cô cứ nói trước đi về phần có thả cô ra không thì còn tùy vào tâm trạng của tôi.”
Hắn tinh nghịch nói, ánh mắt đầy ý cưới nhìn Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ không nhận thấy điều đó và trực tiếp khai tên Hứa Thanh Khê.
“Người phụ nữ mà Quân Nhật Đình quan tâm là Hứa Thanh Khê.”
Khi người đàn ông một lần nữa nghe cái tên này thì sự ngạc nhiên và nghi ngờ lóe lên trong mắt hắn.
“Cô ấy và Quân Nhật Đình có quan hệ gì?”
Lê Ngọc Mỹ trả lời: “Cô ấy và Quân Nhật Đình là vợ chồng và Quân Nhật Đình rất quan tâm đến cô ấy.”
Người đàn ông tóc vàng vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.
“Quân Nhật Đình đã kết hôn? Tại sao không ai biết vậy?”
Điều quan trọng nhất là thông tin dưới sự điều tra của hắn không có điều này.
Lê Ngọc Mỹ không quan tâm nói: “Không có nhiều người biết chuyện này.”
Cô ta nói thú nhận tất cả những gì mà cô ta biết giống như thu hút sự chú ý của hắn đến Hứa Thanh Khê.
Bất quá, người đàn ông không lập tức phải người đến bắt Hứa Thanh Khê mà là nhìn cô ta chằm chằm với vẻ thích thú.
Hắn đi vài bước đến chỗ cô ta, nâng cằm cô ta lên cười nói: “Người phụ nữ này, cô nói nhiều như vậy, không lo lắng khi cô hết giá trị lợi dụng thì tôi sẽ vứt bỏ cô sao?”
Lê Ngọc Mỹ nhìn khuôn mặt của hắn ta, dưới đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi nhưng cô ta nhanh chóng kiềm chế lại.
“Không sợ!”