Hứa Thanh Khê không biết họ đang nghĩ gì, cô bắt taxi trở về biệt thự, tắm rửa sớm và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Không biết có phải chuyện xảy ra mấy ngày nay khiến cô ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần không, một lúc sau thì chìm vào giấc ngủ sâu.
Buổi tối Quân Nhật Đình trở lại, nhìn thấy trên giường người vô tâm đang ngủ.
Nhưng anh ấy thuộc tuýp người hướng nội như vậy nên chỉ có thể giữ trong lòng, rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê tự nhiên tỉnh dậy, thấy Quân Nhật Đình vừa mới ngủ dậy, liền vô thức chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Quân Nhật Đình nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nhưng trong đầu lóe lên bộ dáng sang trọng của cô hôm qua, muốn đáp lại cô nhưng sau đó lại thôi, hừ một tiếng rồi lạnh mặt đi vào phòng thay đồ.
Hứa Thanh Khê có thể cảm nhận được sự tức giận của anh ta, nhưng không biết tại sao anh ta lại tức giận, bất lực nhún vai, cảm thấy người đàn ông này lúc nóng lúc lạnh, thật sự khó hiểu.
Sau khi hai người im lặng ăn sáng xong, Quân Nhật Đình đi đến công ty.
Hứa Thanh Khê thấy thời tiết bên ngoài khá tốt, dự định đi đến bờ biển để thu thập cảnh.
Vừa lúc cô đang dọn dẹp bảng vẽ, điện thoại đầu giường vang lên, là cuộc gọi từ công ty, yêu cầu cô đi họp, nhân tiện, báo cho cô rằng công ty đã có quyết định sẽ phạt cô.
Hứa Thanh Khê không phản đối và bắt taxi đến công ty.
Khi đến công ty, người trong công thi vẫn âm thầm bàn luận nhưng cô không để ý mà trực tiếp đi vào phòng họp.
Lúc này, trong phòng họp đã có rất nhiều người, Hứa Thanh Khê tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Ngay từ đầu, Lý Dương Châu nhìn Hứa Thanh Khê đang đi tới, sau đó nhìn quanh phòng họp, thấy mọi người đã gần hết, anh vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng.
“Cuộc họp hôm nay có ba chủ đề chính.”
Cô đứng dậy và nói về cuộc họp một cách có trật tự.
“Về vụ việc bị nghi đánh người của Hứa Thanh Tuệ, sau khi thảo luận với lãnh đạo cấp cao nhất của công ty, họ đã quyết định cách chức cô thành một nhà thiết kế bình thường, và mọi công việc sau đó đều phải dưới sự quản lý của Giám đốc Lý, Cô có ý kiến gì không?”
Nói xong, Lý Dương Châu nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê đương nhiên không thể có bất kỳ ý kiến nào, đồng thời cô cũng khá ngạc nhiên.
Cô vốn tưởng rằng sau sự việc này, công ty sẽ đuổi cô, nhưng sau đó lại nghĩ tới Quân Nhật Đình, đoán rằng người đàn ông này.
Các nhân viên khác của công ty cũng bị sốc như Hứa Thanh Khê.
Tất nhiên, họ Khê mà nhiều công trình thiết kế của họ đã bị ảnh hưởng, thậm chí doanh số bán hàng cũng bị gián đoạn, nhưng người này vẫn có thể ở lại.
“Chết tiệt, tại sao không trục xuất người lưu manh như vậy!”
Hà Thanh Vận lần đầu tiên lầm bầm không hài lòng, giọng nói của cô ấy không bị chặn lại, mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.
Và sau lời nói của của cô, các nhà thiết lòng.
“Tại sao công ty lại dung túng cho người phụ nữ này hai lần? Thật không công bằng.”
“Đâu chỉ là không công bằng, Thật là không có chút đạo lý nào.”
“Chẳng lẽ là tổng giám đốc bị nữ nhân này hối lộ?”
Chỉ nghe những cuộc thảo luận đó càng ngày càng trở nên quá đáng, Lý Dương Châu sắc mặt trầm xuống.
Cô biết nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì sau này bầu không khí liếc nhìn Hứa Thanh Khê rồi lại cao giọng: “Sở dĩ công ty đưa ra quyết định như vậy cũng là vì cô Tuệ đã đóng góp rất nhiều cho công ty. Nếu ai có ý kiến, có thể báo cáo với trụ sở chính, những quyết định này do đích thân chủ tịch phê duyệt.”
Sau khi cô ấy nói điều này, tất cả những người còn đang bất mãn đều Trở nên yên lặng vì xấu hổ.
Mặc dù Châu nói.
Sau cuộc họp, họ lạnh lùng và cô lập Hứa Thanh Khê một cách thô bạo.
Ngay cả người hay làm việc cùng cũng không dám dễ dàng tiếp cận Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê nhận thấy điều đó và không quan tâm, cô thu dọn đồ đạc và định về nhà làm việc.
Suy cho cùng, không ai thích không khí làm việc như vậy.
Ngay khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Quý Ức đột nhiên bước ra khỏi văn phòng và ngăn cô ấy lại.
“Còn gì nữa không Giám đốc Quý Ức?” Hứa Thanh Khê thờ ơ hỏi.
Quý Ức không để lại bất kỳ dấu vết nào liếc lên nhìn Hứa Thanh Khê, mỉm cười nói: “Là vậy, nhiệm vụ của sản phẩm mới cho mùa thu năm sau đã giao xuống.”
Hứa Thanh Khê nghĩ rằng cô ấy đang giao nhiệm vụ cho mình, và gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ giao bản vẽ thường xuyên.”
Quý Ức cũng biết mình đã bị hiểu lầm, lễ phép nói: “Tôi không mong cô có đóng góp lớn, nhưng tôi vẫn mong cậu sẽ kéo mọi người và công ty về.”
Khi cô ta nói, sự khinh bỉ lóe lên trong mắt.
“Mặc dù Nhật Đình có thể bảo vệ cô một lần nhưng không thể bảo vệ cô hai lần. Dù sao đây cũng là công ty. Không có lợi cho sự phát triển của công ty ai cũng sẽ khiến mọi người phẫn nộ phẫn nộ.”
Hứa Thanh Khê cau mày sau khi nghe những lời cô ta nói.
“Tôi không hiểu ý của cô là gì, nhưng nếu tôi nói chuyện về các tác phẩm, tôi vẫn có sự tự tin.”
Cô nhìn Quý Ức bằng ánh mắt cương nghị, nhưng thấy Quý Ức nghe xong những lời cô nói lại mỉm cười.
“Thiết kế Tuệ, có lẽ cô không biết danh tiếng của cô trong ngành hiện nay tồi tệ như thế nào đúng không?”
Hứa Thanh Khê sắc mặt ngưng tụ, mặt có chút biến sắc.
Về những gì Quý Ức nói, cô thực sự hiểu.
Làm sao cô có thể không biết nó đã ảnh hưởng đến cô như thế nào sau đêm đó.
Nhưng càng hiểu, cô ấy càng muốn dùng công việc để chứng minh.
Mặc kệ là Hứa Hải Minh hay Hứa Thanh Tuệ, không ai có thể ngăn cô sáng tạo!
Cô có mục tiêu trong lòng, kiên định nhìn Quý Ức nghiêm nghị nói: “Dù vậy, tôi sẽ không từ bỏ.”
Nói xong, cô ấy không quan tâm Quý Ức nghĩ gì, cô ấy quay người và rời đi.
Quý Ức nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của cô, không khỏi nhíu mày.
Sau khi rời đi, cô không bắt taxi để tờ về vì cô nhận được cuộc gọi từ Hứa Hải Minh.
“Việc tao giao cho mày, mày làm đến đâu rồi?”
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, cô ấy không thể không siết chặt điện thoại.
“Tôi đã nói chuyện này là không thể. Ở đây khó ổn định. Tôi không thể hỏi Quân Nhật Đình được gì trong thời gian ngắn!”
Sau khi Hứa Hải Minh nghe thấy, ông ta biết rằng Hứa Thanh Khê đã không làm theo những gì ông ta đã sắp xếp, và khuôn mặt ông ta đột nhiên trở nên u ám.
“Được rồi!”
Ông lạnh giọng nói rồi cúp máy.
Hứa Thanh Khê nhìn vào chiếc điện thoại đã bị ngắt, ánh mắt đầy nghi ngờ và lo lắng.
Dựa trên sự hiểu biết của cô về Hứa Hải Minh, người này không thể ta cho cô một cách dễ dàng mà không đạt được mục đích mà ông ta yêu cầu.
Nhưng cô đợi rất lâu vẫn không thấy điện thoại có động tĩnh gì.
Dần dần cô mặc kê. Nhưng một giờ sau, cô nhận được tin nhắn Zalo khiến cô giật mình và tức giận, mắt đỏ bừng, cô muốn giết Hứa Hải Minh.
Tôi nhìn thấy bức ảnh mẹ cô ấy đang nằm yên bình trên giường bệnh trên Zalo, kèm theo một câu đe dọa.
“Nếu mày không hoàn thành công việc trong vòng hai giờ, mẹ mày sẽ không được điều trị trong bệnh viện nữa!”