Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 226: Chương 226: Biết được sự vô tình của cô




Ngày đó, khi Hứa Hải Minh đã dàn xếp được mọi chuyện ổn thỏa cho Hứa Thanh Tuệ, ông liền tìm một cơ hội gọi điện thoại cho Hứa Thanh Khê.

"Thanh Tuệ đã trở về rồi, mày ở nhà họ Quân nhớ chú ý một chút, đừng làm cho người khác phát hiện ra có vấn đề, nếu như có tình huống đột ngột phát sinh thì bản thân lúc đấy phải thông minh lên, đừng để người khác hoài nghi."

Hứa Thanh Khê nghe được tin Hứa Thanh Tuệ đã trở lại, cả người đờ đi, trong lòng đột nhiên thấy căng thẳng.

Cô hoàn toàn không nghe được những lời tiếp theo mà Hứa Hải Minh nói, đến tận khi Hứa Hải Minh tắt điện thoại, lúc đó cô mới có phản ứng lại.

Lần này ông ấy gọi cuộc điện thoại này tới cho cô, không chỉ muốn nói cho cô biết việc Hứa Thanh Tuệ đã trở lại, còn muốn nói cho cô biết cô phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần tùy cơ ứng biến để có thể giúp Hứa Thanh Tuệ thu dọn cục diện hỗn loạn bất cứ khi nào.

Cô nghĩ đến đây, tim như bị thứ gì đó đè nặng lên.

Hứa Thanh Khê, đừng nghĩ nữa, không phải sớm đã biết được sự vô tình của ông ấy rồi hay sao?

Cô lắc đầu, đem hết những khó chịu trong lòng vứt ra ngoài, bắt đầu quay lại tiếp tục làm việc.

Vì bận rộn, cô dần dần quên hết những điều không vui mà Hứa Hải Minh mang đến, vui vẻ làm việc để đạt thành tích tốt ở công ty.

Bởi vì cửa hàng đầu tiên đã thành công, nên công ty lại liên tục mở thêm hai cửa hàng nữa, lượng tiêu thụ cũng khá ổn định.

Nói tóm lại, thương hiệu mới được thành lập này của bọn họ vô cùng thành công.

Nhìn thành tích tốt như vậy, cả bộ phận thiết kế đều rất kích động.

"Trưởng phòng Tuệ, một ngày tốt như hôm nay, cô nên tới tìm giám đốc xin một chút kinh phí làm tiền thưởng ăn mừng chứ nhỉ, để cho tất cả mọi người cùng nhau chúc mừng chuyện này."

Tạ Minh Phượng cao hứng nhìn mọi người, đề nghị chuyện này với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn ánh mắt mọi người tràn đầy sung sướng, nên cũng không cự tuyệt.

Dù sao thành công lần này cũng rất đáng để chúc mừng.

"Được, vậy để tôi đi một chuyến xem sao."

Cô nói xong, người cũng đi về phía phòng làm việc của Lý Dương Châu.

Mà Lý Dương Châu cũng đã biết được của ý đồ cô đến đây, cũng không có phản bác, còn khích lệ cô đã nghĩ đến mọi người nói.

"Lần này đúng là nên chúc mừng, như vậy đi, cô đến bảo với phòng tài chính dự cho cho chúng ta một khoản, sau đó đặt một phòng lớn ở khách sạn Hà Nội rồi gọi tất cả mọi người trong công ty tới."

"Vâng."

Hứa Thanh Khê nhận mệnh chuẩn bị đi ra ngoài làm việc, kết quả còn chưa đi được hai bước, lại bị Lý Dương Châu gọi lại.

"Đúng rồi, trưởng phòng Tuệ, cô thử hỏi một chút xem tổng giám đốc có muốn tham gia không."

Hứa Thanh Khê sửng sốt, theo bản năng muốn nói sao giám đốc không tự mình đi mà hỏi, kết quả bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Lý Dương Châu, nhất thời làm cho cô thấy vô cùng ngại ngùng.

Cô thiếu chút nữa đã quên, giám đốc biết được thân phận của cô.

"Vâng, tôi biết rồi."

Cô dở khóc dở cười lui ra ngoài, trở về bộ phận thiết kế.

Đợi sau khi cô thông báo thông tin buổi ăn mừng cho mọi người xong, lúc này mới trở lại bàn làm việc liên hệ với Quân Nhật Đình.

"Làm sao vậy?"

Rất nhanh, trong điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Nhật Đình.

Thanh âm tuy rằng không ôn nhu nhưng lại làm cho những cảm giác bất an mà Hứa Thanh Khê chôn dấu tận đáy lòng được giải trừ.

"Chuyện là chúng ta không phải đã cùng RC hợp tác rất thành công rồi hay sao? Giám đốc đã mở một buổi tiệc chúc mừng, muốn hỏi anh có muốn tới tham dự không?"

Cô thấp giọng trả lời, nhưng lại không hề phát hiện ra trên chiếc gương đang phản chiếu hình ảnh vui mừng của một người.

"Ừm, anh biết rồi, anh sẽ tới."

Vào tối ngày hôm đó, tại khách sạn Hà Nội.

"Oa, quả nhiên không hổ là khách sạn năm sao cao cấp, nhìn cách trang hoàng, giá cả ở đây mà xem, nếu không được hưởng ánh hào quang của công ty, sợ là cả đời này sẽ không được tới đây một lần."

"Còn không phải à, sau này chúng ta phải nỗ lực làm việc, những phần thưởng như thế này khẳng định sẽ không ít đâu."

Không ít nhân viên ở phía sau nhỏ giọng bàn tán.

Hứa Thanh Khê mỉm cười, đi tìm nhân viên để báo về phòng khách sạn mà bọn họ đã đặt trước.

Mọi người đi theo người phục vụ đến phòng đã đặt trước.

Vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, Quân Nhật Đình cũng đã đến đây.

"Nhật Đình, ở bên này."

Quý Ức thấy Quân Nhật Đình tới liền ngoắc tay ra hiệu.

Quân Nhật Đình theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh Khê, chỉ thấy xung quanh Hứa Thanh Khê đều đã có người ngồi cả rồi.

Mà tất cả mọi người đều biết Quý Ức với tổng giám đốc của bọn họ có quen biết, cho nên sau khi Quý Ức mở miệng, liền có người thức thời nhường lại vị trí.

Cuối cùng cũng không thể làm gì khác, Quân Nhật Đình chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Quý Ức.

"Chào chị."

Anh lễ phép chào hỏi, Quý Ức lại không biết là cố ý hay là vô tình, cố ý ra vẻ rất thân quen bưng chén rượu lên cùng anh vui đùa nói: "Cậu là nhân vật quan trọng nhất của buổi tiệc tối nay, đến muộn có phải nên tự phạt ba chén hay không?"

Quân Nhật Đình căn bản cũng không nhận thấy điều gì bất thường, bật cười nhận lấy chén rượu.

"Nếu như chị đã nói đến chuyện này thì tôi đến muộn, tôi sai, cho nên sẽ tự phạt."

Dứt lời, anh uống hết chén rượu trong tay, lại liên tiếp uống hết ba chén.

"Tửu lượng của tổng giám đốc thật sự rất tốt nha, xem ra tối nay phải uống hết mình rồi."

Tạ Minh Phượng kiều mỵ bưng chén rượu lên cùng Quân Nhật Đình cách một khoảng không làm động tác chạm cốc.

Nhưng mà Quân Nhật Đình coi như không nhìn thấy, buông chén rượu xuống rồi nói với mọi người: "Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, công ty có được thành tích tốt như vậy, tất nhiên không thể thiếu công lao của mọi người, đêm nay tất cả mọi người không cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống vui chơi, hôm nay công ty sẽ bao toàn bộ."

"Cám ơn tổng giám đốc!"

Mọi người vui mừng đáp lại.

Cả đoàn người bắt đầu vui vẻ ăn uống.

Quân Nhật Đình cũng tiếp tục ngồi xuống bàn tiệc, anh theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Kết quả còn chưa nhìn thấy người thì đã bị Quý Ức lôi kéo đi, nói là có công việc cần bàn.

Hai người cũng không biết đang nói về cái gì, cả hai đều nở nụ cười, vẻ mặt của Quân Nhật Đình lại rất mềm mại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn vào Quý Ức.

Hình ảnh đó, người ở bên ngoài nhìn vào còn tưởng là bạn trai đang bao dung người bạn gái đang vô cớ giận dỗi vậy.

Trong nhất thời không ít người đều hiểu lầm, khi nói chuyện cùng Quý Ức cũng đã cung kính hơn vài phần.

"Ai ya, xem ra nhà thiết kế Quý Ức này chính là bạn gái của tổng giám đốc chúng ta rồi.”

"Đúng vậy, tôi còn nghe nói là tổng giám đốc của chúng ta là một người không gần nữ sắc, đến công ty này lâu như vậy rồi, ngoại trừ lúc trước có cô gái họ Lâm kia ra, thì bây giờ tôi lại chỉ thấy có cô Quý Ức là được tổng giám đốc của chúng ta đối xử ôn nhu như vậy mà thôi."

"Nghe các người nói như vậy, tôi cảm thấy lần này không chừng nhà thiết kế Quý Ức có thể trở thành bà chủ của chúng ta đó."

Mấy người bọn họ bàn luận càng ngày càng hăng say, Hứa Thanh Khê nghe được lại thấy rất buồn cười, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô cũng không tham dự vào cuộc thảo luận kia mà chỉ im lặng dùng cơm.

Trong lúc dùng bữa, cô bỗng thấy hơi mệt, muốn đi toilet rửa mặt một chút.

Ai ngờ vừa mới mở cửa, liền gặp được một khuôn mặt giống cô như đúc.

Cô bị sự xuất hiện của đối phương làm cho giật mình, mà đối phương hiển nhiên cũng bị dọa cho hoảng, đứng sững sờ tại chỗ, nghi hoặc nhìn chằm chằm cô.

Hứa Thanh Khê lúc này cũng đã ổn định lại.

Mà trong lòng cũng đã có suy đoán về người đang đứng trước mặt.

Chỉ sợ người này chính là người vừa mới trở về cách đây không lâu, Hứa Thanh Tuệ.

Cô nghĩ tới đây, không khỏi cẩn thận đánh giá Hứa Thanh Tuệ.

Chỉ thấy cô trang điểm rất tinh xảo tỉ mỉ, cả người lộ ra một thần thái tự tin, dáng đi lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Mà ánh mắt kia của cô tựa hồ như mang theo sự miệt thị, vô cùng ăn khớp với sự kiêu ngạo ương ngạnh hay được nói đến khi người khác nhắc về cô ta.

Trong lúc Hứa Thanh Khê đánh giá Hứa Thanh Tuệ thì đồng thời Hứa Thanh Tuệ cũng đang đánh giá cô.

Tất nhiên, Hứa Thanh Tuệ cũng đã đoán ra được người trước mắt cô ta chính là Hứa Thanh Khê.

Cô ta nhíu lại, soi mói đánh giá Hứa Thanh Khê từ trên xuống dưới, trong mắt không hề che dấu đi sự ghét bỏ.

Hứa Thanh Khê thấy thế, nhíu mày, đang muốn nói cái gì, đôi mắt lại nhìn đến người phía sau cô ta.

Chỉ thấy Hứa Hải Minh không biết đã xuất hiện trên hành lang từ khi nào, trên tay cầm theo một túi xách nữ, không cần đoán cũng biết đó là của Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Khê rất muốn châm chọc, cách ông ta đối đãi với đứa con gái này vẫn luôn là một người bố tốt hai mươi tư trên bảy.

Còn không chờ cô chào hỏi, Hứa Hải Minh cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhất thời có chút kinh ngạc.

"Sao mày lại ở đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.