Hứa Thanh Khê không biết rằng sau khi cô rời đi, hai người kia lại đang chửi bới hai mẹ con cô.
Cô đứng ở hành lang, tới nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại, sắc mặt cô trắng bệch.
Lúc này, cô trong đầu đều là những lời mà khi nãy Hứa Thanh Tuệ nói, từng câu từng chữ vẫn đang quanh quẩn bên tai.
Tất cả đều là cô ta bố thí… Rất nhanh thôi sẽ bị cô ta thu trở lại.
Cho nên cô trở về không lẽ là để cảnh cáo cô?
Hứa Thanh Khê nghĩ tới đây, nhịn không được nở một nụ cười tự giễu.
Cô cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật những lời mà Hứa Thanh Tuệ nói cũng không sai, tất cả những thứ này vốn không thuộc về cô, vậy mà cô lại đang mong ước cái gì cơ chứ.
Ngay lúc cô đang lắc đầu điều chỉnh lại tâm tình, Quân Nhật Đình bỗng nhiên xuất hiện ở ở hành lang.
Là do anh thấy Hứa Thanh Khê đã ra ngoài rất lâu mà vẫn chưa thấy trở về, cho nên mới ra ngoài xem xem.
Kết quả liền nhìn thấy Hứa Thanh Khê với sắc mặt không tốt đứng ở ngoài hành lang.
Anh nhíu mày lại, đi tới chỗ cô.
"Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao sắc mặt của em lại kém như vậy?"
Hứa Thanh Khê nghe được giọng nói của anh, cả người liền run rẩy.
"Không có chuyện gì đâu, chỉ là thấy có chút không thoải mái, muốn về nhà sớm một chút."
Cô không dám nhìn thẳng vào Quân Nhật Đình, nên chỉ cúi mặt nói.
Quân Nhật Đình cũng không có chú ý tới điểm khác thường của cô, ngược lại còn rất tin tưởng lời của cô, gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, lát nữa em xuống trước đợi anh đi, anh đưa em về."
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng nhìn thấy sự quan tâm trên khuôn mặt người đàn ông, lợi cự tuyệt ra đến miệng lại không nói ra thành lời, đành phải gật đầu.
"Vâng."
Hai người lần lượt trở lại phòng, làm bộ như không quen biết rồi tự trở lại chỗ ngồi của mình.
Những người khác cũng không có chú ý tới bọn họ, chỉ có ánh mắt của Quý Ức là vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người.
Hứa Thanh Khê không chú ý tới ánh mắt của cô ta, sau khi ngồi xuống vị trí của mình, cô liền bị mấy đồng nghiệp khác bao lấy.
Cô ngồi thêm một lát, liền lấy cớ cảm thấy không thoải mái, sau đó chào tạm biệt mọi người đi ra ngoài.
"Mọi người ăn uống vui vẻ, tôi có chút không thoải mái, muốn đi về trước."
Mọi người mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng không có ý giữ lại.
Rất nhanh Hứa Thanh Khê liền rời khỏi bàn tiệc rượu, ra khỏi chỗ ngồi.
Việc cô rời đi, cũng không làm ảnh hưởng gì đến bầu không khí của bữa tiệc.
Quý Ức tuy rằng cũng rất kinh ngạc khi thấy Hứa Thanh Khê rời đi sớm như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Quân Nhật Đình cũng không có ý muốn rời đi, dần dần thấy yên tâm, tiếp tục cùng Quân Nhật Đình nói chuyện.
Nhưng cô ta đã yên tâm quá sớm rồi, Quân Nhật Đình không có rời đi là bởi vì muốn khiến thời gian hai người rời đi có sai lệch mà thôi.
Cho nên anh mới lại ngồi ngồi thêm một lát, nhìn thời gian đã trôi qua được một lúc, liền ngừng lại cuộc trò chuyện với Quý Ức, sau đó đứng lên.
"Các vị, công ty còn có chút việc, tất cả mọi người cứ vui chơi vui vẻ, chi phí đêm nay cứ ghi lên tôi là được."
Sau khi anh nói xong lời này, tất cả mọi người đều nhiệt tình tạm biệt anh.
"Tổng giám đốc đi thong thả."
"Tổng giám đốc đi đường cẩn thận."
Trái ngược với sự nhiệt tình của mọi người xung quanh, sắc mặt Quý Ức lại chẳng mấy vui vẻ gì.
Cô ta có lòng muốn nói gì đó với anh, nhưng Quân Nhật Đình căn bản không cho cô ta cơ hội để nói, sau khi chào tạm biệt với mọi người xong thì trực tiếp quay người rời đi.
Đợi tới khi Quân Nhật Đình rời đi, Quý Ức mới phản ứng lại được, vội vàng tạm biệt mọi người rồi đuổi theo sau.
Ai ngờ cô ta vẫn chậm hơn một bước, trên hành lang đã không còn thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình nữa.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng nhưng rất nhanh bóng người đó đã biến mất, bóng người đó hình như rất giống Hứa Thanh Khê.
Cô ta chần chừ đi qua đó, nhưng ở bên đó lại chẳng có ai cả.
Chẳng lẽ là là do cô ta hoa mắt nhìn nhầm... Có lẽ là cô ta nhìn nhầm, cô ta nhớ rất rõ bộ đồ hôm nay Hứa Thanh Tuệ mặc không phải là bộ quần áo đó.
Cô ta lắc lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Cùng lúc cô ta rời đi, Hứa Thanh Tuệ cũng từ một ngách khác đi ra.
Cô ta trầm ngâm nhìn theo Quý Ức.
Vừa rồi chắc hẳn là không bị nhìn thấy đâu nhỉ?
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê ở bãi đỗ xe đợi mười mấy phút, cuối cùng cũng đợi được Quân Nhật Đình đi ra.
"Xin lỗi, để em chờ lâu rồi."
Quân Nhật Đình đến gần nhìn khuôn mặt không tốt lắm của cô, cảm thấy có lỗi nói: "Lên xe đi, anh đưa em về nhà trước."
Hứa Thanh Khê cũng không nói gì, chỉ gật đầu sau đó đi lên xe.
Ngay khi bọn họ vừa rời đi không bao lâu, Quý Ức đã đuổi theo xuống dưới.
Cô ta xuống tới nơi thì chỉ còn bóng dáng mờ ảo của chiếc xe, không khỏi ảo não dậm chân, chậm một bước rồi.
Hai người Hứa Thanh Khê không hề biết cô ta theo tới.
Trên đường trở về, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Quân Nhật Đình nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh đang nhắm mắt nằm nghỉ, trong lòng luôn có một dòng cảm xúc khác thường.
Cảm giác trên người Hứa Thanh Khê lúc này toát ra một cảm giác vô cùng lạnh lùng, là một loại cảm giác mà chưa bao giờ anh gặp qua, tựa hồ mang theo hương vị xa cách.
Anh nghĩ tới đây, cũng không khỏi nhíu mi.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng bắt đầu như thế nào.
Anh thu hồi tầm mắt, có lẽ là cảm giác của anh sai rồi.
Người phụ này chỉ là đang thấy mệt mà thôi.
Dù sao mấy ngày này cô cũng bận rất nhiều việc.
Anh ở trong lòng tìm cho mình lấy một cái cớ, lại không hề biết rằng chuyện đó không phải là do anh cảm giác sai, mà là ý nghĩ thật sự của Hứa Thanh Khê.
Từ sau khi gặp mặt Hứa Thanh Tuệ, Hứa Thanh Khê luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Cô cảm thấy, hiện tại ngoài trừ việc cô diễn tốt vai người vợ này ra, còn lại tốt nhất là nên duy trì khoảng cách với Quân Nhật Đình.
Cô của hiện tại... Không thể phủ nhận, cô đã thích người đàn ông này mất rồi.
Nhưng mà, bọn họ suy cho cùng cũng sẽ không có kết quả gì cả.
Thừa dịp hiện giờ tình cảm vẫn còn chưa sâu đậm, phải kịp thời thoát ra, bây giờ vẫn còn kịp...
Cô nghĩ nghĩ, cũng mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, đã về tới biệt thự.
"Mau dậy thôi, về đến nhà rồi."
Quân Nhật Đình nhẹ nhàng gọi Hứa Thanh Khê dậy.
Vốn dĩ anh đã gọi hai tiếng, mà Hứa Thanh Khê vẫn không có phản ứng gì, đang định xoay người đem cô ôm vào nhà, thì Hứa Thanh Khê lại bị động tác này của anh làm cho giật mình tỉnh lại.
Cô theo bản năng lùi ra phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Quân Nhật Đình nhìn thấy động tác của cô, sắc mặt trầm xuống, hai mắt híp lại.
Hứa Thanh Khê lúc này cũng nhận thấy được sắc mặt của anh có chỗ không đúng, phản ứng vừa rồi của cô quả thực rất dễ làm cho người khác phải suy nghĩ.
"Ờm, vừa rồi em mới ngủ nên hơi mơ hồ, không có ý gì khác đâu."
Cô nói xong chủ động đặt tay mình lên người Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình đưa mắt lên nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, những khó chịu trong lòng đã bị cô xua đi cả.
"Xuống xe đi."
Anh nói xong thì lui về phía sau vài bước, để cho Hứa Thanh Khê tự xuống xe.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy sắc mặt của anh đã dịu đi một phần, lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
"Lát nữa anh có còn phải tới phòng sách xử lý công việc nữa không?". Truyện Đô Thị
Cô tìm đề tài nói chuyện.
"Ừm, vẫn còn một số việc vẫn chưa xử lý xong, em thấy không khỏe thì cứ nghỉ ngơi trước đi."
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Em biết rồi, vậy anh đừng làm việc muộn quá đó."
Cô mỉm cười quan tâm anh, Quân Nhật Đình gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Sau khi hai người cùng nhau tiến vào biệt thự, Hứa Thanh Khê nhìn theo Quân Nhật Đình đi đến phòng sách, sau đó mới xoay người đi vào phòng ngủ.
Mà sau khi cô quay người trở về phòng ngủ, nụ cười trên mặt cô cũng lập tức biến mất, trở lại khuôn mặt lạnh lùng.
Cô ở trong lòng không ngừng cảnh cáo chính mình, đây đều là đang diễn mà thôi, không cần nhập vãi diễn quá sâu.
Ngày hôm sau, Quân Nhật Đình tỉnh giấc, lại cảm thấy bên cạnh mình hình như thiếu mất thứ gì đó.
Chỉ thấy Hứa Thanh Khê vốn dĩ phải nằm bên cạnh anh lúc này đã không còn ở trong phòng ngủ nữa rồi.
Anh nhíu mày, sau đó rời giường đi rửa mặt, cho rằng Hứa Thanh Khê chỉ là dậy sớm hơn cả anh mà thôi.
Nhưng mà tới khi anh đi xuống dưới nhà, lại không hề thấy bóng dáng của Hứa Thanh Khê đâu cả.
Anh tìm đến quản gia dò hỏi: "Mợ cả đâu rồi?"
Quản gia đáp lại nói: "Mợ cả nói công ty còn có việc chưa xử lý xong, nên từ rất sớm đã ra khỏi nhà đi tới công ty rồi ạ."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, bỗng cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại không rõ là không đúng ở chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể buông xuống chuyện này rồi đi tới công ty.