Hai ngày tiếp theo, bởi vì nhãn hiệu mới đã thành công nên công việc bên phía Tạ Minh Phượng cũng coi như là đã kết thúc rồi.
Cô ta đang tính toán chuyện về nước, nên liền cùng Hứa Thanh Khê bắt đầu chuyển giao lại công việc.
Công việc lặt vặt không ít, tuy rằng trong quá trình hai người cùng nhau làm việc có không ít tranh luận, nhưng kết quả cũng coi như hoàn mỹ.
Hôm đó là ngày Tạ Minh Phượng về nước, Hứa Thanh Khê đưa cô ta tới sân bay.
"Trong khoảng thời gian này cám ơn cô đã chiếu cố tôi, tuy rằng trong thời gian chúng ta làm việc đã xảy ra không ít mâu thuẫn, nhưng mà thái độ làm việc của cô vẫn rất tốt, khiến cho tôi phải nhìn cô với một ánh mắt khác."
Tạ Minh Phượng mang theo hành lý của mình, nhìn Hứa Thanh Khê ở bên cạnh rồi nói lời từ biệt.
Hứa Thanh Khê nâng mắt nhìn.
Đang lúc cô muốn nói điều gì đó, thì chợt nghe thấy Tạ Minh Phượng tiếp tục nói: "Đương nhiên, nếu có thêm một lần hợp tác nữa, tôi vẫn là không quá muốn hợp tác với cô, cô quá vô vị rồi."
Hứa Thanh Khê có chút không biết phải nói gì, người phụ nữ này đến rồi đi mà còn không quên nói vài câu làm tổn thương cô.
"Như nhau cả thôi."
Cô không khỏi phản kích lại, vừa dứt lời, cả hai người đều nhìn nhau cười.
Chờ Hứa Thanh Khê cất bước rời khỏi chỗ của Tạ Minh Phượng, một mình trở lại xe, cô hình như lại nghĩ tới cái gì, lấy di động ra sau đó ấn vào một cái dãy số.
"Anh Hoàng, tôi đã tiễn cô Tạ Minh Phượng lên máy bay rồi."
Chợt nghe điện thoại của Lê Việt Hoàng gọi đến: "Xin lỗi cô, gây phiền toái cho cô rồi, trong khoảng thời gian Tạ Minh Phượng ở đây đã gây cho cô thêm không ít phiền toái nhỉ."
Hứa Thanh Khê bật cười nói: "Phiền toái thì chưa nói tới, đều là mấy chuyện vặt của phụ nữ với nhau mà thôi."
Lê Việt Hoàng vẫn nói lời cảm tạ với cô, Hứa Thanh Khê không nghĩ nhiều lời ở vấn đề này, nên chuyển đề tài câu chuyện.
"Đúng rồi, bây giờ Tạ Minh Phượng cũng trở về rồi, anh Hoàng chắc cũng sẽ về sớm thôi nhỉ?”
Lê Việt Hoàng không có chút giấu diếm nào, cười nói: "Ừm, qua vài ngày nữa tôi cũng phải trở về rồi."
"Vậy đến lúc đó anh nhớ thông báo cho tôi biết đó, anh tới đây đã hai lần rồi mà tôi vẫn chưa có cơ hội mời anh ăn bữa cơm nào, lần này mặc kệ thế nào, đều phải để tôi mời anh một bữa."
Hứa Thanh Khê mở lời yêu cầu.
Lê Việt Hoàng nhướng mày, khẽ bật cười rồi nói: "Không cần phải ngày khác đâu, buổi tối hôm nay luôn cũng được."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, có chút kinh ngạc.
"Tối nay anh rảnh sao?"
"Thật ra cũng không phải là rảnh, chỉ là hôm nay có một buổi tiệc tối, tối nay cô tham dự cùng tôi đi, vừa hay có một việc làm ăn lớn muốn giới thiệu cho cô, không biết cô có hứng thú hay không?"
Hứa Thanh Khê không nghĩ tới Lê Việt Hoàng mời cô với tư cách bạn gái để cùng tham dự tiệc, nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý anh.
Vào tối ngày hôm đó, Hứa Thanh Khê trang điểm cẩn thận, thay một bộ đồ dự tiệc, đến tiệc tối tại khách sạn hội hợp cùng Lê Việt Hoàng.
Chỉ thấy Lê Việt Hoàng mặc một bộ vest màu lam, đứng thẳng người ở cửa khách sạn, dung mạo tuấn tú cùng khí chất xuất trần của anh khiến anh trông giống như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
"Chào anh."
Hứa Thanh Khê lên tiếng phá vỡ cảnh sắc yên tĩnh này, cũng làm cho Lê Việt Hoàng phát hiện ra sự xuất hiện của cô, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
"Đêm nay cô Tuệ lại muốn xinh đẹp đến lấn át hết những cô gái trong bữa tiệc này sao."
Anh đừng nói đùa như vậy chứ, Hứa Thanh Khê mặc một bộ lễ phục màu tím để lộ bờ vai gợi cảm, chiếc váy ôm chặt vào eo giúp cô có thể tôn lên dáng người xinh đẹp đầy đặn một cách trọn vẹn nhất.
Đặc biệt là màu tím thể hiện cho sự huyền bí, cao quý, lúc này được Hứa Thanh Khê mặc lên càng giúp cô tôn lên dụng mạo xinh đẹp tinh xảo của cô, cả người thoạt nhìn đều cảm thấy vô cùng quý phái.
"Anh đừng có mà giễu cợt tôi."
Hứa Thanh Khê bị anh khen đến ngượng ngùng, oán trách trừng mắt nhìn anh sau đó nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, chủ đề của bữa tiệc tối đêm nay là gì vậy?"
Lê Việt Hoàng nghe vậy, cũng không trêu chọc cô thêm nữa, đáp lại nói: "Cứ coi như là bữa tiệc giao lưu của giới doanh nghiệp đi."
Anh nói xong mang theo Hứa Thanh đi về phía nơi tiệc tối, vừa đi vừa giải thích cho cô.
"Bữa tiệc ngày hôm nay tụ tập không ít những người phụ trách nổi tiếng của những công ty thời trang, trong đó còn có không ít những người buôn bán vải và các nhà thiết kế trong và ngoài nước nữa..."
Dứt lời, hai người cũng đã vào tới hội trường, khách khứa trong hội trường rất đông, không ít người đều tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ buôn chuyện.
Có thể nói buổi tiệc ngày hôm nay vô cùng long trọng.
Hứa Thanh Khê nhìn xung quanh một vòng, sau đó cười yếu ớt nhìn về phía Lê Việt Hoàng, dò hỏi: "Việc làm ăn mà anh nói là gì vậy?"
Lê Việt Hoàng nghe vậy, giúp Hứa Thanh Khê chỉ vào cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên được trang điểm tỉ mỉ cẩn thận nói: "Vị kia là người phụ trách của nhà hàng đồ tây AI Fresco’s, tên Tạ Phi Nhung."
Hứa Thanh Khê nhướng mày, trong mắt có chút khó hiểu.
"Vậy thì sao?"
"Tôi nghe nói công ty bọn họ lần này muốn thay đổi toàn bộ đồng phục của nhân viên trong tất cả các nhà hàng và chi nhánh của bọn họ ở khu vực châu Á."
Anh nói xong, mắt nhìn vào Hứa Thanh Khê rồi mới nói tiếp: "Cô đừng xem thường này khu vực châu á này, ở số lượng tuyệt đối không ít đâu, tôi dám chắc phải chừng tới cả trăm nghìn bộ đồng phục, nếu như có thể nắm được đơn đặt hàng này, ít nhất cũng có giá trị lên đến vài tỷ, đây cũng xem như một đơn hàng lớn rồi nhỉ?"
Hứa Thanh Khê kinh ngạc nói: "Sao có thể nhiều như vậy được?"
Lê Việt Hoàng cười yếu ớt nói: "Nhà hàng AI Fresco’s luôn đặt sự lãng mạn, đứng đắn, chất lượng phục vụ lên hàng đầu, vì vậy nên mới nổi danh, là một nhà hàng Tây rất có tiếng, nếu cô có thể lấy được đơn hàng này của bọn họ, đối với công ty của các cô mà nói, đây cũng được xem như là một chuyện tốt."
Hứa Thanh Khê đăm chiêu gật đầu.
"Nhưng mà đêm nay người đến cạnh tranh hạng mục này cũng không ít."
Lê Việt Hoàng tiếp tục nói.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, không thèm để ý đến nói: "Có lợi ích thì ai cũng muốn có được thôi, chuyện này là vô cùng bình thường, nhưng thật ra tôi phải cám ơn anh, đã cung cấp cho tôi một cơ hội cạnh tranh hạng mục này."
Lê Việt Hoàng bật cười, lắc đầu nói: "Cô không cần phải cảm ơn tôi, đối phương yêu cầu rất cao, có thể lấy được hợp đồng hay không vẫn còn chưa biết được đâu."
Hứa Thanh Khê nghe cũng hiểu được đạo lý, gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ không khách khí với anh nữa."
Nói xong, cô cầm lên chén rượu rồi quan sát Tạ Phi Nhung đang đứng đằng xa, tính toán xem nên làm gì tiếp theo.
Cũng vào đúng lúc này, tại cửa của buổi tiệc lại xuất hiện thêm hai bóng người, khiến cho mọi người trong buổi tiệc tối sôi nổi hẳn lên.
Chỉ thấy Lê Ngọc Mỹ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, kéo tay Quân Nhật Đình đi vào hội trường.
Hai người một đen một trắng, rất giống như đang mặc đồ đôi vậy.
Hơn nữa đối với chuyện Lê Ngọc Mỹ thân mật với anh, Quân Nhật Đình cũng không hề cự tuyệt.
Cũng không biết Lê Ngọc Mỹ đã nói gì, chỉ thấy khuôn mặt không biểu cảm của Quân Nhật Đình bỗng nhiên hơi nhếch môi cười.
Hành động thân mật của hai người bọn họ đều bị không ít người ở đây thu vào trong mắt, bọn họ đều vui vẻ tiến lên chào hỏi hai người.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy hai người bọn họ bị đám người vây quay, ngây ngẩn cả người.
Cô không nghe nói Quân Nhật Đình sẽ đến đây.
Trong lúc cô còn đang cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy Lê Ngọc Mỹ dẫn theo Quân Nhật Đình rời đi sau đó đi tới phía người phụ trách của AI Fresco’s, Tạ Phi Nhung.
Ba người nhanh chóng cùng nhau đứng đó hàn huyên, nhìn dáng vẻ hình như là có quen biết với nhau.
Cũng ngay thời điểm bọn họ cùng nhau tán gẫu, bốn phía cũng vang lên không ít những lời bàn luận về bọn họ.
"Tổng giám đốc Đình và cô Mỹ nhìn thế nào cũng rất xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối nha, gia thế cũng tương đương, đám hỏi chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn nữa thôi."
"Còn không phải hay sao, hai người bọn họ đều là trai tài gái sắc ở bên nhau, chỉ sợ tìm khắp thủ đô này cũng không thể tìm được người thứ hai xứng với bọn họ hơn hai người kia đâu."
"Nói đúng lắm, cũng không biết tương lai hôn lễ của hai người bọn họ sẽ long trọng đến thế nào đây."
Hứa Thanh Khê nghe được những lời này thì không khỏi sững sờ.
Cô kinh ngạc nhìn về phía mấy người Quân Nhật Đình, hình như chỉ ngoại trừ cô ra thôi, chứ bất luận là ai đứng ở bên cạnh anh, người khác sẽ đều cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi...
Hơn nữa tất cả mọi người còn không biết đến sự tồn tại của cô, cũng không hề biết người đàn ông này đã kết hôn.
Không, cũng không phải tất cả mọi người đều không biết.
Có một vài người biết, nhưng bọn họ thà rằng làm bộ như không biết, thậm chí còn muốn phải phá hỏng cuộc hôn nhân này.
Ví dụ như Lâm Gia Nghi, hay là bà Quân...
Hứa Thanh Khê nghĩ tới những người này, trong lòng nhất thời có chút muộn phiền.