Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 467: Chương 467: Bớt xen vào chuyện của cô ấy đi




Hai ngày sau đó Hứa Thanh Khê cũng không có ra ngoài nữa.

Nhưng Trác Văn Khoa luôn dựa vào bản hiệp ước mà cứ liên lạc với cô mãi.

Hứa Thanh Khê không muốn lại kéo tới phiền phức không cần thiết nên luôn cố gắng từ chối, để Trác Văn Khoa đi tới công ty của nhà họ Hứa.

Lại qua thêm hai ngày, ở thủ đô lại có tin tức truyền tới, rộn ràng tin chúc mừng chuyện nhà họ Trác và Thời Thế ký kết thành công.

Tin tức này vừa truyền ra, đã khiến cho những công ty khác ở thủ đô đều ngạc nhiên.

Họ không nghĩ tới còn có người gây án ngược như vậy, không để ý gì việc tập đoàn Quân thị chèn ép mà ký hợp tác với tập đoàn Thời Thế.

Đương nhiên sau sự ngạc nhiên chính là họ càng nghĩ càng hối hận hơn.

Chỉ là sau khi Hứa Thanh Tuệ ký kết thành công, đưa Thời Thế vào trong nước,đồng thời còn giúp công ty nhà họ Trác mở đường ra thị trường bên ngoài còn lấy được không ít hạng mục, thậm chí còn âm thầm chiếm đoạt không ít tài nguyên của tập đoàn Quân thị.

Ở nước ngoài, Quân Nhật Đình cũng biết được tình hình trong nước thông qua báo cáo của Hà Văn Tuấn.

Anh im lặng rồi lạnh giọng dặn dò: “Chuyện bên này xử lý cũng ổn rồi, cậu đi đặt vé máy bay, ngày mai chúng ta trở về. Đồng thời cũng cho người đi điều tra xem việc Thời Thế ký kết hợp đồng với nhà họ Trác, tôi muốn biết hành động mới nhất của họ.”

Hà Văn Tuấn gật đầu nhận lệnh đi làm.

Hôm sau, vừa rời giường thì Hứa Thanh Khê đã nghe được tin Quân Nhật Đình sắp trở về, cả người mừng rỡ không thôi, cả ngày đều duy trì tâm trạng rất tốt.

Chờ tới lúc chạng vạng tôi, Quân Nhật Đình cũng trở về.

“Nhật Đình.”

Cô khó nén được nhớ nhung chạy bước nhỏ ra đón Quân Nhật Đình.

Bước chân của Quân Nhật Đình hơi dừng lại, lạnh lùng lườm cô một cái, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn qua rồi đi lướt ngang qua cô.

Hứa Thanh Khê sửng sốt, ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của anh, cả người cô giống như bị dội một chậu nước lạnh, không biết phải làm sao thế là cứ đứng yên tại chỗ.

Mặc dù Mạc Ly không biết vì sao Quân Nhật Đình lại thể hiện thái độ này với Hứa Thanh Khê, nhưng nhìn tới biểu hiện thất hồn lạc phách của Hứa Thanh Khê, cô ấy liền muốn cười trên nỗi đau của người khác, rồi đuổi theo Quân Nhật Đình.

“Cậu chủ, lần đi công tác nước ngoài này của cậu thuận lợi chứ?”

Quân Nhật Đình “ừ” một tiếng, đi thẳng tới phòng khách bỏ cặp công văn xuống.

“Tình huống của Thời Thế và nhà họ Trác thế nào rồi?”

Anh hỏi Mạc Ly nhưng ánh mắt lại rơi vào người Hứa Thanh Khê.

Thì ra lúc trên đường trở về, Quân Nhật Đình đã tra ra chuyện Thời Thế có thể tiến vào được thủ đô tất cả đều nhờ có công lao của Hứa Thanh Khê.

“Nói cho anh biết, trong chuyện này em đã làm cái gì.”

“...”

Hứa Thanh Khê nhếch miệng, không biết phải mở miệng như thế nào.

“Em không có lời nào để nói sao?” Sắc mặt Quân Nhật Đình càng thêm khó coi.

Trong lòng Hứa Thanh Khê dâng lên một chút oan ức, lại không thể ăn ngay nói thật được:

“Nhà họ Hứa muốn Thời Thế triển khai hoạt động, bên này anh vẫn luôn từ chối, em chỉ có thể đi tìm Trác Văn Khoa mà thôi.”

Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng: “Không có cách nào? Không phải anh nói, nhà họ Hứa làm khó dễ em thì phải nói cho anh biết sao? Hơn nữa, có phải anh nên để em tránh xa lam nhan tri kỷ kia của một chút không, chẳng lẽ gần đây anh quá mức dễ dãi với em à cho nên em mới không phân biệt rõ ràng như vậy?”

Hứa Thanh Khê có khổ mà không thể nói, hơi cong môi đầy khổ sở nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình không có nhận ra ánh mắt của cô có khác thường, đặc biệt là khi anh nhớ tới mấy bức ảnh chụp mà Mạc Ly đưa cho anh xem, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Hứa Thanh Tuệ, xem ra anh coi thường em quá rồi, anh còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này em đã ngoan ngoãn hơn, thì ra là vì muốn khoe mẽ trước mặt anh, cho nên em mới mưu đồ cùng tình cũ, sao rồi, vì người yêu cũ ngay cả chính mình mà em có thể hy sinh luôn à, quên luôn chuyện Thời Thế nhục nhã em thế nào, hay thật chất là bản tính của em là phóng đãng ai cũng có thể làm chồng hả? Là ngày đó tôi xen vào chuyện tốt của hai người đúng không?”

Sắc mặt Hứa Thanh Khê trắng bệch: “Không phải như vậy!”

Quân Nhật Đình không tin cô, nhìn sâu vào mắt cô một cái rồi quay người lên lầu.

Hứa Thanh Khê quay đầu muốn đuổi theo nhưng lại bị Mạc Ly cản đường.

“Tránh ra!”

Cô trừng mắt nhìn Mạc Ly, đẩy Mạc Ly ra, nhưng Mạc Ly lại thời ơ.

“Mợ cả, chẳng lẽ người còn không nhìn ra sao? Hiện tại người mà cậu chủ không muốn gặp nhất chính là cô, tôi khuyên cô một câu, vẫn đừng nên đi chọc giận cậu chủ, miễn cho cậu chủ lại nói ra lời khó nghe.”

Cả người Hứa Thanh Khê đều cứng lại, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Quân Nhật Đình dần mất dạng ở hành lang.

Mạc Ly cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới cô nữa, xoay người đuổi theo hướng Quân Nhật Đình rời đi.

Hứa Thanh Khê khổ sở thu hồi tầm mắt, trở về phòng nghỉ của mình.

Khi đi ngang qua phòng đọc sách, cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Ly đang báo cáo cái gì đó với Quân Nhật Đình, cả lòng đều đắng chát.

Cô biết chuyện này là cô làm không đúng, nhưng cô căn bản không có lựa chọn nào khác.

Mấy ngày sau đó, hai người bắt đầu từ Quân Nhật Đình đơn phương chiến tranh lạnh.

Mặc kệ Hứa Thanh Khê nghĩ mọi biện pháp, hoặc tìm mọi cơ hội thì Quân Nhật Đình cũng không để ý tới và không thèm nhìn tới luôn.

Thậm chí ban đêm hai người họ còn chia phòng ra ngủ.

Dù như thế nào Hứa Thanh Khê cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành như vậy, trong lòng cô ngoài đắng chát thì càng thêm khó chịu.

Có mấy lần xúc động cô thật sự muốn không quan tâm tới nữa để kể mọi chuyện cho Quân Nhật Đình biết nhưng cuối cùng cô đành từ bỏ.

Mạc Ly nhìn thấy Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê càng ngày càng giống như hai người xa lạ, thì cô ấy càng phát ra toan tính, ở nhà cô ta càng dư dả sức lực để chèn ép Hứa Thanh Khê.

Giống như hôm nay, Hứa Thanh Khê dự định đi phòng bếp làm chút thuốc bổ, định đợi ban đêm Quân Nhật Đình về cho anh uống, kết quả vừa ra tới phòng bếp liền bị Mạc Ly đổ ập xuống chửi mắng.

“Hứa Thanh Tuệ, cô muốn hại chết cậu chủ sao?”

Hứa Thanh Khê giận xanh mặt, trả lời: “Cô Mạc tốt nhất nói chuyện phải chú ý một chút, ai có thể hại Nhật Đình chứ chỉ duy nhất mình tôi sẽ không thể nào làm chuyện đó!”

“Cô không thể nào sao? Tôi thấy cô là người có khả năng nhất đó, nếu cậu chủ có chuyện gì xảy ra, cũng không phải vừa hợp ý của cô sao, cô có thể cùng người yêu cũ như chim liền cánh, như cây liền cành.”

Hứa Thanh Khê tức giận tới mức run rẩy cả người, hai con ngươi đỏ hoạch nhìn chằm chằm Mạc Ly.

Mạc Ly cũng không e ngại giễu cợt tiến lên một bước, xích lại gần lỗ tai Hứa Thanh Khê, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được mà châm chọc:

“Nếu như tôi mà là cô, tôi đã biến mất trước rồi, chủ động rời khỏi nhà họ Quân, người mặt dày mày dạn như cô cứ ở lại nhà họ Quân cũng chỉ khiến cậu chủ chỉ càng thêm chán ghét cô mà thôi, không thấy hiện tại cậu chủ cũng đang chê cô bẩn đó sao, còn không thèm ở cùng một phòng với cô.”

Anh hỏi Mạc Ly nhưng ánh mắt lại rơi vào người Hứa Thanh Khê.

Thì ra lúc trên đường trở về, Quân Nhật Đình đã tra ra chuyện Thời Thế có thể tiến vào được thủ đô tất cả đều nhờ có công lao của Hứa Thanh Khê.

“Nói cho anh biết, trong chuyện này em đã làm cái gì.”

“...”

Hứa Thanh Khê nhếch miệng, không biết phải mở miệng như thế nào.

“Em không có lời nào để nói sao?” Sắc mặt Quân Nhật Đình càng thêm khó coi.

Trong lòng Hứa Thanh Khê dâng lên một chút oan ức, lại không thể ăn ngay nói thật được:

“Nhà họ Hứa muốn Thời Thế triển khai hoạt động, bên này anh vẫn luôn từ chối, em chỉ có thể đi tìm Trác Văn Khoa mà thôi.”

Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng: “Không có cách nào? Không phải anh nói, nhà họ Hứa làm khó dễ em thì phải nói cho anh biết sao? Hơn nữa, có phải anh nên để em tránh xa lam nhan tri kỷ kia của một chút không, chẳng lẽ gần đây anh quá mức dễ dãi với em à cho nên em mới không phân biệt rõ ràng như vậy?”

Hứa Thanh Khê có khổ mà không thể nói, hơi cong môi đầy khổ sở nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình không có nhận ra ánh mắt của cô có khác thường, đặc biệt là khi anh nhớ tới mấy bức ảnh chụp mà Mạc Ly đưa cho anh xem, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt.

“Hứa Thanh Tuệ, xem ra anh coi thường em quá rồi, anh còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này em đã ngoan ngoãn hơn, thì ra là vì muốn khoe mẽ trước mặt anh, cho nên em mới mưu đồ cùng tình cũ, sao rồi, vì người yêu cũ ngay cả chính mình mà em có thể hy sinh luôn à, quên luôn chuyện Thời Thế nhục nhã em thế nào, hay thật chất là bản tính của em là phóng đãng ai cũng có thể làm chồng hả? Là ngày đó tôi xen vào chuyện tốt của hai người đúng không?”

Sắc mặt Hứa Thanh Khê trắng bệch: “Không phải như vậy!”

Quân Nhật Đình không tin cô, nhìn sâu vào mắt cô một cái rồi quay người lên lầu.

Hứa Thanh Khê quay đầu muốn đuổi theo nhưng lại bị Mạc Ly cản đường.

“Tránh ra!”

Cô trừng mắt nhìn Mạc Ly, đẩy Mạc Ly ra, nhưng Mạc Ly lại thời ơ.

“Mợ cả, chẳng lẽ người còn không nhìn ra sao? Hiện tại người mà cậu chủ không muốn gặp nhất chính là cô, tôi khuyên cô một câu, vẫn đừng nên đi chọc giận cậu chủ, miễn cho cậu chủ lại nói ra lời khó nghe.”

Cả người Hứa Thanh Khê đều cứng lại, ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Quân Nhật Đình dần mất dạng ở hành lang.

Mạc Ly cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục để ý tới cô nữa, xoay người đuổi theo hướng Quân Nhật Đình rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.