Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 466: Chương 466: Chơi bời với đàn ông thì có




Một lát sau, Hứa Thanh Khê ăn xong thì đi dạo trong vườn hoa, việc hợp tác với Trác Văn Khoa đã có cách xử lý.

Cô lấy điện thoại ra, dự định hẹn Trác Văn Khoa gặp mặt để trao đổi trực tiếp.

“Anh Văn Khoa, ngày mai anh có rảnh không?”

Không ngờ rằng, tin tức vừa truyền đi, Trác Văn Khoa đã gọi điện đến.

Tay Hứa Thanh Khê run lên, ấn vào nút nhận cuộc gọi: “Anh Văn Khoa.”

“Thanh Tuệ, cuối cùng em cũng nhớ ra anh rồi.”

Trong điện thoại, giọng nói của Trác Văn Khoa đem theo chút uất ức vang lên.

“Thật xin lỗi, lúc trước luôn bận rộn với công việc.”

“Ừ, anh biết hiện giờ em đang làm việc ở tập đoàn Quân Thị, gần đây em vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt.”

Đối diện với sự quan tâm của anh ta, Hứa Thanh Khê rất không thoải mái, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, cô nói thẳng: “Anh Văn Khoa, chỗ em hiện tại có một dự án, không biết anh có hứng thú hay không?”

“Dự án? Là dự án hợp tác với em sao?”

Hứa Thanh Khê tránh né không trả lời, hỏi lại một lần nữa: “Anh có muốn tìm hiểu một chút không?”

Trác Văn Khoa đã hiểu lầm, anh ta cho rằng sẽ hợp tác với Hứa Thanh Khê nên lập tức gật đầu.

“Thế này đi, nội dung cụ thể của dự án, ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà hàng nhà họ Lý rồi nói tiếp.”

“Được.”

Hứa Thanh Khê không từ chối, hai người ước định thời gian gặp mặt xong thì nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Đúng lúc cô cất điện thoại đi chuẩn bị về phòng thì đột nhiên từ trong bóng tối có một bóng đen bước ra.

“Ai?”

Hứa Thanh Khê bị dọa cho giật mình, khi bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện bóng đen đó là Mạc Ly, trong mắt lóe lên một tia không vui nói: “Cô ở đây làm gì?”

“Lời này nên là tôi hỏi mợ cả mới phải, anh Văn Khoa là ai? Cô lại làm trò gì ở sau lưng cậu chủ?”

Mạc Ly nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê một cách đầy nguy hiểm, khiến Hứa Thanh Khê không khỏi giật mình.

Hứa Thanh Khê ngồi xuống không được bao lâu, nhân viên phục vụ liền bắt đầu đưa đồ ăn lên.

“Thanh Tuệ, những món này anh đều dựa theo khẩu vị hàng ngày của em mà gọi, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Trác Văn Khoa đầy dịu dàng, tình cảm chăm sóc Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vô cùng khó chịu, nếm thử vài miếng liền nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện sang chuyện chính.

“Anh Văn Khoa, đây là hồ sơ hoạch định của dự án mà ngày hôm qua em đã nói với anh. Anh xem qua đi.”

Cô đứa giấy tờ sang chỗ anh.

Trác Văn Khoa nhìn thấy thái độ Hứa Thanh Khê chỉ chăm chăm vào xử lý công việc, trong mắt không giấu được vẻ mất mát.

Nhưng mà anh ta rất nhanh chóng liền phấn chấn trở lại, cầm hồ sơ hoạch định của dự án lên xem.

Bởi vì nếu như hai nhà hợp tác với nhau, không phải sau này anh sẽ càng có thêm nhiều lý do để hẹn gặp Thanh Tuệ hơn mà không cần phải lo lắng sẽ làm khó Thanh Tuệ hay sao?

Nhưng mà khi anh ta nhìn thấy thông tin trong hồ sơ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, anh ta khó hiểu nhìn Hứa Thanh Khê.

“Tập đoàn Thời Thế sao? Theo như anh biết thì công ty này đang bị tập đoàn Quân Thị trấn áp.”

“Ừm… trong chuyện này thực ra có chút hiểu lầm, dù sao thì nếu như nhà họ Trác có thể hợp tác, phía tập đoàn Thời Thế có thể giúp anh mở rộng việc kinh doanh ra thị trường ngoài nước. Điều này đối với các anh mà nói sẽ vô cùng có lợi.”

Hứa Thanh Khê không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đem toàn bộ những lợi ích mà Hứa Thanh Tuệ đã hứa nói ra.

Trác Văn Khoa có thể nhìn ra, Hứa Thanh Khê rất muốn thúc đẩy mối quan hệ hợp tác này, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Hứa Thanh Khê tìm đến anh ta bàn chuyện, anh ta không thể để cho Hứa Thanh Khê thất vọng.

“Nếu đã như vậy, thì nhà họ Trác sẽ nhận hạng mục này.”

Hứa Thanh Khê nhẹ nhõm thở ra một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống, cô nói: “Cảm ơn, nếu như có vấn đề gì, anh có thể đến Hứa thị tìm bọn họ để hỏi.”

Trác Văn Khoa không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Sau bữa cơm, hai người ra khỏi nhà hàng, Trác Văn Khoa đề nghị: “Thanh Tuệ, để anh đưa em về.”

Hứa Thanh Khê không muốn khiến người khác hiểu lầm, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, em gọi xe về cũng được.”

Vừa nói, cô vừa vẫy tay gọi xe, một chiếc taxi dừng lại.

Trong mắt Trác Văn Khoa lóe lên vẻ bất lực nói: “Thôi được rồi, vậy em về cẩn thận, về đến nhà nhớ báo với anh một tiếng.”

“Được.”

Hứa Thanh Khê gật đầu, xoay người lên xe.

Trác Văn Khoa tốt bụng giúp cô đóng cửa xe lại mà không biết cảnh tượng này vừa hay đã lọt vào tầm mắt của Mạc Ly đang vội vàng chạy tới.

“Biết ngay con tiện nhân này sẽ không an phận, cố ý làm tôi mất tập trung, lại còn đưa địa chỉ giả. Ha, nói cái gì mà bàn chuyện làm ăn, thực chất là đi hẹn hò với đàn ông ở bên ngoài. Có được những tấm ảnh này rồi, để tôi xem cô làm thế nào có thể thanh minh trước mặt cậu chủ!”

Mạc Ly nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê một cách nghi ngờ, người phụ nữ này cứ thế thỏa hiệp sao?

Cô ta có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo.

Hứa Thanh Khê liếc mắt nhìn bóng dáng Mạc Ly, sau đó lạnh lùng nhếch miệng.

Hơn chục phút sau, hai người đã đến một trung tâm mua sắm.

Nhìn thấy trung tâm mua sắm, Mạc Ly ngẩng mặt lên nhìn một cách giễu cợt nói: “Cô cho rằng tôi bị lừa một lần rồi sẽ lại bị lừa thêm lần nữa sao?”

Hứa Thanh Khê biết Mạc Ly nói đến việc lần trước cô mượn cớ đi vào trung tâm mua sắm để bỏ lại cô ta.

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

Cô nhẹ cười một tiếng, quay người bắt đầu dạo quanh trung tâm mua sắm, cô mua rất nhiều thứ.

Cuối cùng, bất kể là lái xe hay là Mạc Ly, trên tay đều treo đầy túi xách.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy sắp đến giờ hẹn rồi, liền dừng việc mua sắm lại, dẫn theo đám người Mạc Ly rời khỏi trung tâm mua sắm.

“Hai người đem những thứ này về đi, sau đó đến quán Hồng tìm tôi.”

Nói xong, không đợi Mạc Ly phản bác lại, cô bắt một chiếc xe rồi rời đi.

Mạc Ly nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang khuất dần, trong mắt bừng bừng lửa giận.

Mười phút sau, Hứa Thanh Khê đã đến nhà hàng tư nhân của nhà họ Lý.

Trong căn phòng, khi Trác Văn Khoa nhìn thấy Hứa Thanh Khê được nhân viên phục vụ dẫn vào, ánh mắt anh ta sáng lên.

“Thanh Tuệ.”

Hứa Thanh Khê gật đầu chào hỏi: “Anh Văn Khoa.”

Hứa Thanh Khê ngồi xuống không được bao lâu, nhân viên phục vụ liền bắt đầu đưa đồ ăn lên.

“Thanh Tuệ, những món này anh đều dựa theo khẩu vị hàng ngày của em mà gọi, em nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Trác Văn Khoa đầy dịu dàng, tình cảm chăm sóc Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê vô cùng khó chịu, nếm thử vài miếng liền nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện sang chuyện chính.

“Anh Văn Khoa, đây là hồ sơ hoạch định của dự án mà ngày hôm qua em đã nói với anh. Anh xem qua đi.”

Cô đứa giấy tờ sang chỗ anh.

Trác Văn Khoa nhìn thấy thái độ Hứa Thanh Khê chỉ chăm chăm vào xử lý công việc, trong mắt không giấu được vẻ mất mát.

Nhưng mà anh ta rất nhanh chóng liền phấn chấn trở lại, cầm hồ sơ hoạch định của dự án lên xem.

Bởi vì nếu như hai nhà hợp tác với nhau, không phải sau này anh sẽ càng có thêm nhiều lý do để hẹn gặp Thanh Tuệ hơn mà không cần phải lo lắng sẽ làm khó Thanh Tuệ hay sao?

Nhưng mà khi anh ta nhìn thấy thông tin trong hồ sơ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, anh ta khó hiểu nhìn Hứa Thanh Khê.

“Tập đoàn Thời Thế sao? Theo như anh biết thì công ty này đang bị tập đoàn Quân Thị trấn áp.”

“Ừm… trong chuyện này thực ra có chút hiểu lầm, dù sao thì nếu như nhà họ Trác có thể hợp tác, phía tập đoàn Thời Thế có thể giúp anh mở rộng việc kinh doanh ra thị trường ngoài nước. Điều này đối với các anh mà nói sẽ vô cùng có lợi.”

Hứa Thanh Khê không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể đem toàn bộ những lợi ích mà Hứa Thanh Tuệ đã hứa nói ra.

Trác Văn Khoa có thể nhìn ra, Hứa Thanh Khê rất muốn thúc đẩy mối quan hệ hợp tác này, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Hứa Thanh Khê tìm đến anh ta bàn chuyện, anh ta không thể để cho Hứa Thanh Khê thất vọng.

“Nếu đã như vậy, thì nhà họ Trác sẽ nhận hạng mục này.”

Hứa Thanh Khê nhẹ nhõm thở ra một hơi, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể hạ xuống, cô nói: “Cảm ơn, nếu như có vấn đề gì, anh có thể đến Hứa thị tìm bọn họ để hỏi.”

Trác Văn Khoa không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Sau bữa cơm, hai người ra khỏi nhà hàng, Trác Văn Khoa đề nghị: “Thanh Tuệ, để anh đưa em về.”

Hứa Thanh Khê không muốn khiến người khác hiểu lầm, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu, em gọi xe về cũng được.”

Vừa nói, cô vừa vẫy tay gọi xe, một chiếc taxi dừng lại.

Trong mắt Trác Văn Khoa lóe lên vẻ bất lực nói: “Thôi được rồi, vậy em về cẩn thận, về đến nhà nhớ báo với anh một tiếng.”

“Được.”

Hứa Thanh Khê gật đầu, xoay người lên xe.

Trác Văn Khoa tốt bụng giúp cô đóng cửa xe lại mà không biết cảnh tượng này vừa hay đã lọt vào tầm mắt của Mạc Ly đang vội vàng chạy tới.

“Biết ngay con tiện nhân này sẽ không an phận, cố ý làm tôi mất tập trung, lại còn đưa địa chỉ giả. Ha, nói cái gì mà bàn chuyện làm ăn, thực chất là đi hẹn hò với đàn ông ở bên ngoài. Có được những tấm ảnh này rồi, để tôi xem cô làm thế nào có thể thanh minh trước mặt cậu chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.