Quân Nhật Đình thấy biểu hiện thẳng thắn của Hứa Thanh Khê thì cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, anh khẽ cười một tiếng rồi nói: “Được rồi, anh sẽ nhanh chóng xử lý công việc rồi trở về.”
“Em sẽ chờ anh về.”
Hai người nói chuyện điện thoại trong chốc lát, Hứa Thanh Khê mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại, nội tâm vốn đang bất an lo lắng cũng thoải mái hơn nhiều.
Cùng thời gian đó, biệt uyển nhà họ Hứa.
Hứa Thanh Tuệ và Hứa Hải Minh đang ngồi đối diện với nhau.
“Quân Nhật Đình đi công tác lâu như vậy, xem ra ở nước ngoài có chuyện làm anh ta không về được, hiện tại chúng ta có thể thừa dịp anh ta không ở đây để nghĩ cách làm cho Thời Thế tiến quân vào thị trường trong nước một lần nữa.”
Hứa Hải Minh nhíu mày: “Tuy rằng Quân Nhật Đình không ở đây nhưng cậu ta đã sắp xếp cả rồi, chúng ta muốn đột phá cũng không dễ dàng như vậy.”
Hứa Thanh Tuệ nhớ đến lệnh cấm của Quân Nhật Đình, cô ta nheo mắt lại: “Không dễ dàng không có nghĩa là không có cách, con không tin chúng ta không tìm được cơ hội nào.”
“Con có ý kiến gì không?”
Hứa Hải Minh kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Tuệ.
Hứa Thanh Tuệ khẽ cong môi: “Con có ý tưởng rồi, chỉ là nếu muốn thực hiện thì còn cần phải làm khảo sát một phen.”
“Ừ, cần bố làm gì thì cứ nói một tiếng.”
“Bố giúp con tập hợp lại các các doanh nghiệp tư có thứ hạng cao ở thủ đô, con cần thông tin cụ thể của họ để lên kế hoạch cho bước tiếp theo.”
Hứa Hải Minh không có ý kiến, lập tức kêu người đi sắp xếp lại.
Mấy ngày sau, thủ đô rơi vào trạng thái yên bình trước cơn bão.
Hứa Thanh Khê ở nhà họ Quân cũng lo lắng chờ đợi.
Bởi vì từ sau lần nói chuyện điện thoại với Quân Nhật Đình kia, những ngày sau Hứa Thanh Khê phát hiện mình không thể nào liên hệ với Quân Nhật Đình được nữa.
Kết hợp với những gì đã xảy ra trong chuyến công tác trước, cô rất lo lắng không biết Quân Nhật Đình có xảy ra chuyện hay không.
Đến hôm nay, rốt cuộc không thể chờ đợi được nữa, cô mới gọi Mạc Ly tới hỏi: “Cô có biết Quân Nhật Đình ở vùng nào của nước Đức không?”
“Mợ cả hỏi cái này làm gì?”
Mạc Ly nhìn Hứa Thanh Khê, như thể đoán được ý định của cô.
Hứa Thanh Khê chỉ nhìn mấy chữ đã giận tái mặt từ chối.
Văn kiện này giống như đúc văn kiện hợp tác với tập đoàn Thời Thế lúc trước Hứa Thanh Tuệ đưa cho cô, để cô giao cho Quân Nhật Đình.
Hiển nhiên là Hứa Thanh Tuệ cảm thấy chuyện hợp tác với Quân thị đã vô vọng, nên cô ta tính toán tìm một nhà khác.
“Không làm? Hứa Thanh Khê, mày quên mất thân phận của mày là gì rồi à? Chuyện này mày không có tư cách từ chối!”
“Tốt hơn hết mày nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói. Tao đã cử người đi mời bác sĩ chuyên khoa não có uy tín nhất từ nước ngoài về. Nếu mày có thái độ này, vậy không cần thiết phải chữa bệnh cho mẹ mày nữa, đừng quên lúc trước chính mày đã đồng ý sẽ nghe theo chúng tao sai bảo, chúng tao mới hợp tác với mày.”
Hứa Hải Minh vừa nói ra lời này, cơ thể Hứa Thanh Khê lập tức cứng lại.
“Ông thật sự tìm bác sĩ khoa não đến chữa bệnh cho mẹ tôi?”
Hứa Thanh Khê không dám tin, hỏi lại Hứa Hải Minh.
“Đương nhiên, mày cần phải suy nghĩ kỹ lại xem nên lựa chọn như thế nào.”
Nội tâm Hứa Thanh Khê bỗng nhiên kháng cự.
Một bên là người cô yêu, một bên là người thân của cô.
Cuối cùng, cô thầm xin lỗi Quân Nhật Đình trong lòng.
Ai cũng không quan trọng bằng mẹ của cô.
“Tôi muốn đi bệnh viện trước, nếu đúng như các người nói thì tôi sẽ đi tìm Trác Văn Khoa, nghĩ cách làm cho anh ta đồng ý.”
“Có thể, lát nữa tao sẽ kêu người đưa mày đi bệnh viện.”
Hứa Hải Minh nói xong bèn lui lại phía sau, dành thời gian cho Hứa Thanh Tuệ nói công việc cụ thể cho Hứa Thanh Khê nghe.
Hứa Thanh Khê chỉ nhìn mấy chữ đã giận tái mặt từ chối.
Văn kiện này giống như đúc văn kiện hợp tác với tập đoàn Thời Thế lúc trước Hứa Thanh Tuệ đưa cho cô, để cô giao cho Quân Nhật Đình.
Hiển nhiên là Hứa Thanh Tuệ cảm thấy chuyện hợp tác với Quân thị đã vô vọng, nên cô ta tính toán tìm một nhà khác.
“Không làm? Hứa Thanh Khê, mày quên mất thân phận của mày là gì rồi à? Chuyện này mày không có tư cách từ chối!”
“Tốt hơn hết mày nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói. Tao đã cử người đi mời bác sĩ chuyên khoa não có uy tín nhất từ nước ngoài về. Nếu mày có thái độ này, vậy không cần thiết phải chữa bệnh cho mẹ mày nữa, đừng quên lúc trước chính mày đã đồng ý sẽ nghe theo chúng tao sai bảo, chúng tao mới hợp tác với mày.”
Hứa Hải Minh vừa nói ra lời này, cơ thể Hứa Thanh Khê lập tức cứng lại.
“Ông thật sự tìm bác sĩ khoa não đến chữa bệnh cho mẹ tôi?”
Hứa Thanh Khê không dám tin, hỏi lại Hứa Hải Minh.
“Đương nhiên, mày cần phải suy nghĩ kỹ lại xem nên lựa chọn như thế nào.”
Nội tâm Hứa Thanh Khê bỗng nhiên kháng cự.
Một bên là người cô yêu, một bên là người thân của cô.
Cuối cùng, cô thầm xin lỗi Quân Nhật Đình trong lòng.
Ai cũng không quan trọng bằng mẹ của cô.
“Tôi muốn đi bệnh viện trước, nếu đúng như các người nói thì tôi sẽ đi tìm Trác Văn Khoa, nghĩ cách làm cho anh ta đồng ý.”
“Có thể, lát nữa tao sẽ kêu người đưa mày đi bệnh viện.”
Hứa Hải Minh nói xong bèn lui lại phía sau, dành thời gian cho Hứa Thanh Tuệ nói công việc cụ thể cho Hứa Thanh Khê nghe.
Hứa Thanh Khê chỉ nhìn mấy chữ đã giận tái mặt từ chối.
Văn kiện này giống như đúc văn kiện hợp tác với tập đoàn Thời Thế lúc trước Hứa Thanh Tuệ đưa cho cô, để cô giao cho Quân Nhật Đình.
Hiển nhiên là Hứa Thanh Tuệ cảm thấy chuyện hợp tác với Quân thị đã vô vọng, nên cô ta tính toán tìm một nhà khác.
“Không làm? Hứa Thanh Khê, mày quên mất thân phận của mày là gì rồi à? Chuyện này mày không có tư cách từ chối!”
“Tốt hơn hết mày nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói. Tao đã cử người đi mời bác sĩ chuyên khoa não có uy tín nhất từ nước ngoài về. Nếu mày có thái độ này, vậy không cần thiết phải chữa bệnh cho mẹ mày nữa, đừng quên lúc trước chính mày đã đồng ý sẽ nghe theo chúng tao sai bảo, chúng tao mới hợp tác với mày.”
Hứa Hải Minh vừa nói ra lời này, cơ thể Hứa Thanh Khê lập tức cứng lại.
“Ông thật sự tìm bác sĩ khoa não đến chữa bệnh cho mẹ tôi?”
Hứa Thanh Khê không dám tin, hỏi lại Hứa Hải Minh.
“Đương nhiên, mày cần phải suy nghĩ kỹ lại xem nên lựa chọn như thế nào.”
Nội tâm Hứa Thanh Khê bỗng nhiên kháng cự.
Một bên là người cô yêu, một bên là người thân của cô.
Cuối cùng, cô thầm xin lỗi Quân Nhật Đình trong lòng.
Ai cũng không quan trọng bằng mẹ của cô.
“Tôi muốn đi bệnh viện trước, nếu đúng như các người nói thì tôi sẽ đi tìm Trác Văn Khoa, nghĩ cách làm cho anh ta đồng ý.”
“Có thể, lát nữa tao sẽ kêu người đưa mày đi bệnh viện.”
Hứa Hải Minh nói xong bèn lui lại phía sau, dành thời gian cho Hứa Thanh Tuệ nói công việc cụ thể cho Hứa Thanh Khê nghe.