Vừa đúng lúc tin tức bà Quân nằm viện được truyền ra, toàn bộ giới thượng lưu trong thủ đô đều hóng xem trò vui.
Vốn dĩ người trong giới thượng lưu cũng biết là cậu chủ họ Quân đã kết hôn rồi, cũng có thể là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Quân lần trước, ông cụ Quân và Quân Nhật Đình cố tình giới thiệu Hứa Thanh Tuệ với mọi người, cho nên người ta mới biết nhà họ Quân và nhà họ Hứa kết thông gia.
Đồng thời, bọn họ cũng nhận thấy rằng bà Quân cũng không hài lòng với người con dâu này lắm.
Nơi đây chẳng khác gì những cung điện xa hoa lộng lẫy, có thể nói chốn thủ đô này là nơi hội tụ của tất cả các nhân vật giàu có trong thành phố, bảo đất ở đây là tấc đất tấc vàng cũng không quá, thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã mua được nhà ở, hơn nữa đâu chỉ có vậy.
Chỗ ở của nhà họ Tuyên chính là một cung điện nguy nga mọc giữa sườn núi.
Đó là một biệt thự thiết kế theo kiểu cung điện châu Âu lộng lẫy tráng lệ, nhìn thôi đã thấy xa xỉ đến cỡ nào rồi.
Trong phòng khách, chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo lơ lửng giữa không trung, một người đàn ông có dáng người cà lơ phất phơ đang ngồi dựa trên ghế sô pha, đôi chân thon dài vắt lên bàn trà bằng đá cẩm thạch, nhàn nhã nghịch điện thoại di động. Người này chính là chủ nhân của nhà họ Tuyên – Tuyên Quân Thần.
“Cậu chủ, bên nhà họ Quân truyền đến một tin tức, họ nói cô Hứa ở nhà họ Quân kia bỗng dưng tính tình thay đổi thất thường, khiến cho bà Quân tức đến nỗi phải nhập viện.”
Cấp dưới của anh ta vội vàng bước vào cửa, Tuyên Quân Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Hả? Lại thay đổi đến mức nào cơ?”
Tuyên Quân Thần dường như đang nghĩ đến điều gì đó, vuốt vuốt cằm.
“Hình như… hình như là cô ta đã biến thành người có tính tiểu thư ương bướng rồi.”
Cấp dưới nói tin tức mình vừa moi được.
Tuyên Quân Thần nhíu chặt mày, chắc chắn mợ chủ nhà họ Quân lại đổi người rồi.
“Cậu hãy thông báo với những người theo dõi nhất cử nhất động nhà họ Quân cho tôi, bảo rằng họ không cần phải theo dõi nữa.”
Hai mắt anh ta sáng lên, căn dặn: “Sau này để cho họ dồn toàn sức theo dõi thật chặt nhà họ Hứa, chặn mọi lối ra, tìm bằng được người phụ nữ tên Hứa Thanh Khê cho tôi.”
Tên cấp dưới bán tín bán nghi, không biết cậu chủ nhà mình tìm một người phụ nữ chẳng có liên quan gì đến chuyện này làm gì, thế nhưng không dám mở lời hỏi, gật đầu quay ra làm nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, Quân Nhật Đình sau khi rời khỏi bệnh viện thì về thẳng nhà họ Quân.
Ở nhà họ Quân, Hứa Thanh Tuệ đang ngồi trong vườn hoa cùng với Hứa Hải Minh chờ quản gia đang sửa lại phòng tân hôn của bọn họ.
Quân Nhật Đình bước vào phòng tân hôn thì thấy người giúp việc đang dọn đồ ra ngoài, anh cau mày gọi quản gia đến: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cậu chủ, cậu về rồi à.”
Quản gia cung kính chào anh, sau đó ông ta nhìn xung quanh nhà rồi nói mấy câu: “Mợ chủ không vừa ý mấy đồ gia dụng này nên bảo chúng tôi đổi mới toàn bộ.”
Quân Nhật Đình cau mày: “Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ đang ở ngoài vườn hoa.”
Quản gia vừa nói xong thì Quân Nhật Đình sải bước đến vườn hoa.
Trong vườn hoa, Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy Quân Nhật Đình thật sự đến, cô ta nheo mắt lại, quan sát người đàn ông đang dần bước tới gần.
Tuy rằng cô ta cũng hiểu rõ không ít về Quân Nhật Đình, thế nhưng chính xác mà nói đây là lần thứ hai cô ta gặp lại Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình đương nhiên cũng thấy được Hứa Thanh Tuệ đang nhìn chằm chằm vào mình, chẳng hiểu sao anh lại có ảo giác hình như đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh.
“Thanh Tuệ, chuyện buổi sáng, em có cần phải giải thích chút không?”
Gương mặt anh căng thẳng, anh đứng trước mặt Hứa Thanh Tuệ.
Hứa Thanh Tuệ biết anh đến đây là hỏi vụ xô xát với bà Quân lúc sáng nay, cô ta nhíu mày không nhịn được chất vấn: “Sao? Có phải anh cũng đến đây để hỏi tội em không?”
Quân Nhật Đình nghe giọng điệu đầy châm chọc của Hứa Thanh Tuệ, lông mày càng nhíu chặt, đáy mắt xoẹt một tia giận dữ: “Mẹ nằm viện là vì em, lẽ nào anh không nên hỏi em sao?”
“Gì mà nằm viện là vì em, rõ ràng là bà ta chột dạ, mượn cớ này để đùn đẩy trách nhiệm.”
Hứa Thanh Tuệ mỉa mai nhìn Quân Nhật Đình, nói với anh bằng cái giọng vô cùng không hài lòng: “Nếu như anh đến tìm em vì chuyện của mẹ, thì em nói cho anh biết, em không sai.”
Quân Nhật Đình nặng mặt, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm xúc kỳ quái.
Anh không biết vì sao lại sinh ra ảo giác kỳ quái này, anh cảm thầy Hứa Thanh Tuệ trước mặt là một người phụ nữ đanh đá chanh chua, khác hẳn với con người dịu dàng hiền lành trước đây.
Nghĩ đến thôi, anh cảm thấy chuyện này thật hoang đường,
Rõ ràng vẫn chỉ là một người, làm sao tính cách lại trái ngược hoàn toàn như vậy.
Anh tìm cách để áp chế suy nghĩ vô lý này trước, sau đó trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác bất mãn, lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đang yên đang lành em lại đổi hết đồ dùng trong phòng ngủ?”
“Chẳng vì sao cả, đột nhiên em thấy mấy thứ kia không vừa mắt mà thoio.”
Hứa Thanh Tuệ nhún vai, nói thẳng tưng.
Quân Nhật Đình mặt càng tái xanh: “Đó là lí do vì sao mẹ gây sự với em sao?”
Hứa Thanh Tuệ nghe một thôi một hồi rồi lại quay về câu chuyện ban đầu, mắt cô ta như bốc hỏa: “Em hỏi anh anh đã nói xong chưa? Không phải là vì bà ta tự mình chuốc lấy sao? Em chỉ muốn đổi đồ dùng thì liên quan gì đến bà ta, thế mà bà ta còn tìm em, gây ức chế cho em, còn coi em như quả hồng mềm muốn bóp là bóp được à…”
“Hứa Thanh Tuệ!”
Quân Nhật Đình bỗng nhiên quát chói tai, cắt họng Hứa Thanh Tuệ, mắt anh tối sầm lại, hình như đang rất tức giận.
Thế nhưng Hứa Thanh Tuệ chỉ ngừng một lát, rồi lại khôi phục bộ dạng ban nãy: “Anh rống to như thế làm gì? Anh cảm thấy tôi nói không đúng sao? Nếu không tin thì chúng ta đến tìm ông nội hỏi xem, mẹ anh đã làm những chuyện bẩn thỉu gì trước mặt tôi?”
Khi nói ra lời này, cô ta nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn Quân Nhật Đình: “Mà này, nhắc mới nhớ em không tin rằng những chuyện mẹ anh làm mà anh lại không biết. Thế nào? Anh cho phép mẹ anh ức hiếp em, còn bỏ thuốc vào canh của tôi, còn không giúp em chống lại bà ta hay sao?”
“...”
Quân Nhật Đình hiển nhiên là rất sửng sốt: “Em biết cả rồi sao?”
“Đúng vậy, em biết hết.”
Hứa Thanh Tuệ cười lạnh: “Nếu như em không biết thì bây giờ có lẽ em vẫn bị bà già đó sỉ nhục bằng đủ mọi cách. À này, lúc em chọc tức bà ta khiến bà ta vào bệnh viện, em nghĩ bà ta sợ rằng em sẽ đem chuyện này báo cho ông nội. Nếu như anh không tin thì cứ giao cho em, hay là chúng ta đến tìm ông nội xem, để xem cuối cùng ông nội phán ai đúng ai sai!”
Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tuệ bằng đôi mắt thâm sâu, nhất thời không có lời nào phản bác lại, bởi vì chuyện này là do mẹ anh tự chuốc lấy
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ lo việc này. Vả lại trong thời gian này em đừng xuất hiện trước mặt mẹ.”
Anh đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương: “Phía ông nội, em cũng đừng quấy rầy ông. Chuyện này anh vốn dĩ không muốn nói ra là vì không muốn làm lớn chuyện.”
Hứa Thanh Tuệ biết Quân Nhật Đình muốn gia đình hòa thuận, nheo mắt, tiến lên một bước nói: “Anh không muốn em nói chuyện này cũng không sao, thế nhưng với điều kiện là mẹ anh đừng chọc đến em, nếu không em không thể đảm bảo rằng em sẽ nhịn được đâu.”
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ không có gì là nhường nhịn của cô ta, nhíu mày: “Anh sẽ nói với mẹ.”
Hứa Thanh Tuệ khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Cô ta cầm ly nước trái cây trên bàn lên uống.
Quân Nhật Đình nheo mắt nhìn Hứa Thanh Tuệ, không biết có phải là ảo giác của mình không, anh luôn cảm thấy Hứa Thanh Tuệ hôm nay có vẻ mập hơn một chút, cảm giác đó trong lòng ngày càng mạnh mẽ
Anh không nói gì, cuối cùng nhìn Hứa Thanh Tuệ bằng con mắt thâm sâm, quay người rời đi.
Quân Nhật Đình vừa ra khỏi nhà họ Quân thì Hà Văn Tuấn cũng vừa chạy đến.
“Tổng giám đốc, đã có kết quả điều tra rồi ạ. Mợ chủ cãi nhau với bà chủ là vì chuyện đổi đồ dùng...”