Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 510: Chương 510: Hứa Thanh Tuệ khó chịu




Bà Quân bị khí thế của Hứa Thanh Tuệ dọa lùi một bước, chờ phản ứng lại vừa tức vừa nói:

“Cô dám!”

“Tại sao tôi lại không dám?”

Hứa Thanh Tuệ hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Bà Quân:

“Vốn tôi không định cùng bà so đo chuyện này, kết quả bà tốt rồi, tự mình tìm đến cửa, sao, vẫn nghĩ tôi giống trước đây là quả hồng mềm mặc bà tùy tiện bắt nạt sao?”

“...”

Bà Quân bị oán giận nhất thời nói không nên lời, đôi mắt đẹp của bà ta trợn tròn trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tuệ, khuôn mặt được bảo dưỡng khéo léo lập tức đỏ bừng, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Hứa Thanh Tuệ cũng không có bỏ qua, cô ta ngạo mạn nhìn chằm chằm Bà Quân, tiếp tục nói:

“Bà già, hôm nay bà không xin lỗi tôi, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

Bà Quân quả thực là muốn bùng nổ, con khốn này vậy mà muốn bà xin lỗi!

“Cô! Cô...”

Bà ta chỉ Hứa Thanh Tuệ nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng lửa giận ngút trời, hít thở không thông, hai mắt trực tiếp nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

“Bà chủ!”

Dì Ba bị dọa, kinh hô một tiếng, tiến lên đỡ lấy Bà Quân:

“Bà chủ, người thế nào rồi?”

“...”

Bà Quân không phản ứng, hai mắt nhắm nghiền ngả vào lòng Dì Ba.

Dì Ba sợ hãi, hoảng hốt lớn tiếng gọi:

“Mau, người đâu mau tới đây, bà chủ té xỉu rồi!”

Quản gia vội vàng chạy lại, ông nhìn thấy Bà Quân hôn mê, trên mặt hoảng hốt, lớn tiếng nói:

“Người tới, mau gọi xe cứu thương, nhanh đi thông báo cho cậu chủ, bà chủ xảy ra chuyện rồi.”

Một trận rối loạn, mãi đến khi xe cứu thương tới mới có thể dần dần bình ổn lại.

“Thanh Tuệ, con không đi theo đến bệnh viện sao?”

Hứa Hải Minh nhìn Bà Quân được nhân viên y tế đưa lên xe cứu thương đi khỏi Nhà họ Quân, ông hơi hơi nhíu mày nhìn người bên cạnh, đáy mắt xẹt qua tia lo lắng.

Mặc dù bọn họ không lo sợ nhà họ Quân, nhưng Thanh Tuệ hiện tại trên danh nghĩa vẫn là mợ chủ của nhà họ Quân, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ông ta rất lo lắng danh tiếng của Thanh Tuệ sẽ bị phá hoại.

Nhưng mà Hứa Thanh Tuệ cũng không có để trong lòng:

“Đi làm gì, thêm dầu vào lửa sao? Bà ta chỉ sợ cũng không muốn nhìn thấy mặt con.”

Cô ta nói xong lại ngồi xuống chòi nghỉ mát:

“Bố, không cần suy nghĩ nhiều, mấy này đều chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Nhưng nếu Quân Nhật Đình biết con là Bà Quân tức giận thành như vậy, về sau sẽ không tốt đối với con ở Nhà họ Quân.”

Hứa Hải Minh vẫn không yên tâm.

“Không tốt sao? Vậy cũng phải xem anh ta rảnh để ra tay chỉnh con mới được.”

Hai mắt Hứa Thanh Tuệ híp thành một đường, vẻ mặt bí hiểm.

Tập đoàn Quân thị, không khí ngưng trọng trong phòng họp đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.

Đây là số điện thoại cá nhân của Quân Nhật Đình.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại là Quân Thanh, cậu lập tức tiến lên đưa điện thoại cho Quân Nhật Đình.

Điện thoại vừa kết nối, bên trong điện thoại vang lên giọng lạnh lùng của Quân Thanh:

“Quân Nhật Đình, lập tức đến bệnh viện thành phố một chuyến, mẹ con vào viện rồi!”

Ông nói xong, trực tiếp tắt máy.

Quân Nhật Đình hơi hơi nhíu mày, anh cất điện thoại, đứng lên đảo mắt nhìn mọi người trong phòng họp:

“Hội nghị dời tới chiều nay, tôi hi vọng đến lúc đó có thể cho tôi thấy được một bản thiết kế tốt hơn. Tan họp!”

Anh nói xong, cầm chìa khóa xe ở trên bàn bước nhanh tới thang máy.

Mười mấy phút sau, Quân Nhật Đình chạy đến bệnh viện thành phố, sau khi liên hệ với Quân Thanh xong, mang theo Hà Văn Tuấn trực tiếp đi đến phòng bệnh cao cấp của bà Quân.

Ngoài phòng bệnh, Quân Nhật Đình vừa mới chuẩn bị gõ cửa chợt nghe thấy giọng tức giận của bà Quân vọng ra.

“Chồng à, lần này em nói không thể dễ dàng tha thứ Hứa Thanh Tuệ, cho cô ta ở lại Nhà họ Quân nữa.”

“Anh xem xem cô ta có là đúng bổn phận con dâu đâu! Ngỗ nghịch với trưởng bối, làm em tức giận đến nhập viện cũng không quan tâm, ai cho cô ta lá gan đó chứ?”

“Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, bác sĩ nói em không được nổi giận, cần phải tĩnh dưỡng, việc này chờ Quân Nhật Đình đến xem con nói như thế nào.”

Quân Thanh với gương mặt bình tĩnh trấn an Bà Quân, nhưng từ lời nói của ông có thể nghe được ông cũng đồng ý với lời Bà Quân nói.

“Em không quan tâm, trong nhà họ Quân này, có em thì không có cô ta, có cô ta thì không có em!”

“Em không tin Nhật Đình có thể vì con khốn đó mà ngay cả người mẹ này nó cũng không cần!”

Quân Nhật Đình đứng ngoài cửa, mày nhíu chặt, anh không có nghĩ đến việc mẹ nhập viện lại liên quan đến Hứa Thanh Tuệ.

“Hà Văn Tuấn cậu đi tìm hiểu thử xem trưa nay Nhà họ Quân đã xảy ra chuyện gì.”

“Vâng.”

Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người rời đi.

Quân Nhật Đình lúc này mới gõ cửa bước vào phòng bệnh:

“Bố, mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Bà Quân nhìn thấy Quân Nhật Đình, bà ta không vui hừ lạnh một tiếng:

“Này phải đi hỏi người vợ tốt của con, ỷ vào việc có con bảo vệ càng ngày càng không để người mẹ này vào mắt.”

“Quân Nhật Đình, mẹ cảnh cáo con, lần này con phải đuổi Hứa Thanh Tuệ đi cho mẹ, nếu không con đừng gọi ta là mẹ nữa!”

Quân Nhật Đình rất là đau đầu, anh xoa mi tâm bất đắc dĩ nói:

Bà Quân bị khí thế của Hứa Thanh Tuệ dọa lùi một bước, chờ phản ứng lại vừa tức vừa nói:

“Cô dám!”

“Tại sao tôi lại không dám?”

Hứa Thanh Tuệ hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nhìn Bà Quân:

“Vốn tôi không định cùng bà so đo chuyện này, kết quả bà tốt rồi, tự mình tìm đến cửa, sao, vẫn nghĩ tôi giống trước đây là quả hồng mềm mặc bà tùy tiện bắt nạt sao?”

“...”

Bà Quân bị oán giận nhất thời nói không nên lời, đôi mắt đẹp của bà ta trợn tròn trừng mắt nhìn Hứa Thanh Tuệ, khuôn mặt được bảo dưỡng khéo léo lập tức đỏ bừng, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Hứa Thanh Tuệ cũng không có bỏ qua, cô ta ngạo mạn nhìn chằm chằm Bà Quân, tiếp tục nói:

“Bà già, hôm nay bà không xin lỗi tôi, chuyện hôm nay chưa xong đâu!”

Bà Quân quả thực là muốn bùng nổ, con khốn này vậy mà muốn bà xin lỗi!

“Cô! Cô...”

Bà ta chỉ Hứa Thanh Tuệ nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng lửa giận ngút trời, hít thở không thông, hai mắt trực tiếp nhắm lại hôn mê bất tỉnh.

“Bà chủ!”

Dì Ba bị dọa, kinh hô một tiếng, tiến lên đỡ lấy Bà Quân:

“Bà chủ, người thế nào rồi?”

“...”

Bà Quân không phản ứng, hai mắt nhắm nghiền ngả vào lòng Dì Ba.

Dì Ba sợ hãi, hoảng hốt lớn tiếng gọi:

“Mau, người đâu mau tới đây, bà chủ té xỉu rồi!”

Quản gia vội vàng chạy lại, ông nhìn thấy Bà Quân hôn mê, trên mặt hoảng hốt, lớn tiếng nói:

“Người tới, mau gọi xe cứu thương, nhanh đi thông báo cho cậu chủ, bà chủ xảy ra chuyện rồi.”

Một trận rối loạn, mãi đến khi xe cứu thương tới mới có thể dần dần bình ổn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.