Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng

Chương 448: Chương 448: Chỉ có thể dựa vào anh rồi




Quân Nhật Đình để Hà Văn Tuấn đi ra ngoài làm việc trước, mà bản thân anh thì đắn đo suy nghĩ về tài liệu trên bàn.

Cũng không biết qua bao lâu, anh như có chủ ý cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại.

"Mạc Hào."

Bởi vì có một hồi lâu không nói chuyện, giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhưng làm Mạc Hào ở đầu bên kia điện thoại giật nảy mình: "Quân Nhật Đình, anh bị bệnh à?"

Anh ta cầm điện thoại căng thẳng hỏi thăm.

Quân Nhật Đình nghe thấy giọng điệu quan tâm của anh, biểu lộ trên mặt anh mềm ra một chút.

Nói chung bạn bè chính là như thế.

"Không, vừa rồi cuống họng hơi khô, tôi quên uống nước."

"Hờ, làm tôi sợ muốn chết. Nếu anh bị bệnh, tôi lại cách xa như vậy, coi như không thể giúp sức, chỉ có thể dựa vào cô vợ nhỏ của anh thôi." Mạc Hào nhẹ nhàng thở ra, anh ta không nhịn được trêu chọc nói.

Quân Nhật Đình nghe vậy, đáy mắt tình cảm càng sâu, bởi vì anh nghĩ đến Hứa Thanh Khê: "Ừm, có cô ấy ở đây sẽ không có việc gì."

Anh lẩm bẩm lấy, trong giọng nói dịu dàng đến làm cho Mạc Hào không chịu được: "Dừng lại, dừng lại, đừng có khoe mặn nồng trước mặt chó độc thân như tôi. Nói đi, nếu anh không bị bệnh thì tìm tôi có chuyện gì?"

Quân Nhật Đình nghe anh ta nói như vậy mới cười khẽ, anh chuyển thành nói chuyện chính: "Tôi nhớ anh có không ít bạn bè ở nước Nga, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một công ty."

"Công ty nào?"

Quân Nhật Đình trầm mắt, môi mỏng nhẹ nâng nói: "Tập đoàn Thời Thế, tôi muốn biết người phụ trách sau lưng nó là ai."

"Ôi trời, anh muốn tôi điều tra công ty này sao?"

Quân Nhật Đình nhíu mày: "Nghe lời này của anh, hình như anh có biết công ty này à?"

Mạc Hào suy nghĩ một chút đáp lại nói: "Nói hiểu rõ toàn bộ là không thể nào, nhưng đúng lúc biết một số."

"Anh có tiện nói ra không?" Quân Nhật Đình hỏi.

Mạc Hào không thèm để ý cười nói: "Không có gì không tiện, chỉ cần điều tra sâu một chút là sẽ tra ra được những tin tức này."

Anh ta nói xong chợt ngừng lại, lúc này mới nói tin tức mà bản thân biết ra.

"Từ khi Tập đoàn Thời Thế này đổi chủ là đã không đơn giản, đặc biệt là người nắm quyền này có bối cảnh rất phức tạp. Về phần làm sao phức tạp tôi cũng không tra được rõ ràng, dù sao nếu như muốn kết thù, tôi khuyên anh thận trọng. Nếu hợp tác thì cũng được, nhưng tốt nhất đừng liên lụy quá sâu, dù sao bản thân anh cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Quân Nhật Đình nghe xong, trong lòng anh đã không thể dùng ngạc nhiên để hình dung.

Ngay cả Mạc Hào cũng kiêng kỵ, xem ra thế lực sau lưng của Tập đoàn Thời Thế không phải phức tạp bình thường.

Anh còn có một tình huống rối rắm, anh cũng không thích hợp hợp tác với một công ty như vậy.

Trong lòng anh lập tức có quyết định.

Anh dự định tạm thời không suy nghĩ về chuyện này.

Vào buổi tối, Quân Nhật Đình cũng nói suy nghĩ của mình cho Hứa Thanh Khê biết: "Dưới mắt công ty đang chỉnh đốn lại, bên công ty Thời Thế này tạm thời anh không có ý định nghĩ đến."

Hứa Thanh Khê cũng không thèm để ý, cô chỉ là một người truyền lời, vả lại cô cũng tương đối tin tưởng Quân Nhật Đình.

Anh nói không suy tính, tất nhiên là đã phát hiện có chuyện gì không ổn.

Cứ như vậy, Hứa Thanh Khê ném chuyện này ra sau đầu.

Nhưng cô lại không biết bên Hứa Hải Minh vẫn đang chờ đợi tin tức từ bọn họ.

Hôm nay Hứa Thanh Tuệ thấy thời gian đã trôi qua mới cho người gọi điện thoại cho Hứa Hải Minh.

"Bố, cuối cùng người phụ nữ Hứa Thanh Khê có làm việc không? Làm sao đến bây giờ mà bên con vẫn còn chưa nhận được tin tức?"

Hứa Hải Minh ngạc nhiên: "Sao thế, đến bây giờ nhà họ Quân vẫn không ai liên lạc với bên con sao?"

Hứa Thanh Tuệ không vừa lòng nói: "Không có."

Hứa Hải Minh nhíu mày: "Hứa Thanh Khê cũng không có liên hệ bố..."

Ông ta còn chưa nói hết đã bị Hứa Thanh Tuệ cắt đứt.

"Bố, chị ta không liên lạc với bố, tại sao bố không đi hối chị ta, bố không biết chuyện bên con gấp lắm sao?"

Cô ta rất không vừa lòng dạy dỗ: "Nếu làm trễ nải chuyện của con, bố bảo con phải bàn giao với bên kia thế nào đây?"

Hứa Hải Minh nghe cô ta dạy dỗ cũng không để ý, thật sự là ông ta cũng sợ người kia.

Đừng nhìn hiện tại con gái ông ta phát triển không tệ với người kia, thậm chí còn đã có con. Nhưng nếu thật sự làm hỏng chuyện lớn của anh ta, người lòng dạ ác độc kia tuyệt đối sẽ không mềm lòng!

"Bố đã biết, bố đi gọi điện thoại hối đây." Ông ta nói xong đã lập tức cúp điện thoại bên này gọi cho Hứa Thanh Khê.

"Trước đó tao bảo mày nói chuyện đó với Quân Nhật Đình, mày có nói chưa?" Điện thoại vừa kết nối, ông ta cũng không thăm hỏi đã trực tiếp hỏi thẳng.

Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút mới kịp phản ứng ông ta nói là chuyện gì.

"Tôi đã nói với anh ấy, nhưng anh ấy nói tạm thời sẽ không suy tính, cho nên ông hãy nghĩ cách khác đi." Dứt lời, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Hải Minh nhìn điện thoại bị cúp máy, trên mặt ông ta đầy âm u.

Sau đó chỉ thấy ông ta cầm lấy chìa khoá trên bàn trực tiếp đến vườn riêng của nhà họ Hứa.

Hứa Thanh Tuệ biết được ông ta tới còn hơi bất ngờ.

"Bố, tại sao bố lại tới?" Cô ta cẩn thận ngồi trên ghế sa lon, cùng lúc chào hỏi Hứa Hải Minh.

"Vừa rồi bố có gọi cho con ả Hứa Thanh Khê đê tiện kia, cô ta bảo bên nhà họ Quân không tính hợp tác với chúng ta." Hứa Hải Minh nói mục đích ông ta đến, trong giọng nói mang theo tức giận, Hứa Thanh Tuệ cũng đã nghe ra.

"Người phụ nữ kia còn nói gì mà làm bố tức giận như vậy?" Cô ta nhíu mày hỏi thăm.

Quân Nhật Đình để Hà Văn Tuấn đi ra ngoài làm việc trước, mà bản thân anh thì đắn đo suy nghĩ về tài liệu trên bàn.

Cũng không biết qua bao lâu, anh như có chủ ý cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại.

"Mạc Hào."

Bởi vì có một hồi lâu không nói chuyện, giọng nói của anh có chút khàn khàn, nhưng làm Mạc Hào ở đầu bên kia điện thoại giật nảy mình: "Quân Nhật Đình, anh bị bệnh à?"

Anh ta cầm điện thoại căng thẳng hỏi thăm.

Quân Nhật Đình nghe thấy giọng điệu quan tâm của anh, biểu lộ trên mặt anh mềm ra một chút.

Nói chung bạn bè chính là như thế.

"Không, vừa rồi cuống họng hơi khô, tôi quên uống nước."

"Hờ, làm tôi sợ muốn chết. Nếu anh bị bệnh, tôi lại cách xa như vậy, coi như không thể giúp sức, chỉ có thể dựa vào cô vợ nhỏ của anh thôi." Mạc Hào nhẹ nhàng thở ra, anh ta không nhịn được trêu chọc nói.

Quân Nhật Đình nghe vậy, đáy mắt tình cảm càng sâu, bởi vì anh nghĩ đến Hứa Thanh Khê: "Ừm, có cô ấy ở đây sẽ không có việc gì."

Anh lẩm bẩm lấy, trong giọng nói dịu dàng đến làm cho Mạc Hào không chịu được: "Dừng lại, dừng lại, đừng có khoe mặn nồng trước mặt chó độc thân như tôi. Nói đi, nếu anh không bị bệnh thì tìm tôi có chuyện gì?"

Quân Nhật Đình nghe anh ta nói như vậy mới cười khẽ, anh chuyển thành nói chuyện chính: "Tôi nhớ anh có không ít bạn bè ở nước Nga, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một công ty."

"Công ty nào?"

Quân Nhật Đình trầm mắt, môi mỏng nhẹ nâng nói: "Tập đoàn Thời Thế, tôi muốn biết người phụ trách sau lưng nó là ai."

"Ôi trời, anh muốn tôi điều tra công ty này sao?"

Quân Nhật Đình nhíu mày: "Nghe lời này của anh, hình như anh có biết công ty này à?"

Mạc Hào suy nghĩ một chút đáp lại nói: "Nói hiểu rõ toàn bộ là không thể nào, nhưng đúng lúc biết một số."

"Anh có tiện nói ra không?" Quân Nhật Đình hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.